Chương trước
Chương sau
Thập Tứ ngẩn người, Trần Chân không nói thêm gì rời đi. Nếu vương gia hắn đã muốn đi trên con đường này, hắn tin vương gia nhất định toàn thắng, hắn nguyện cả đời bảo hộ ngài ấy ngồi lên vương vị.

Đêm nơi đất khách Trần Chân ngồi bên bờ sông uống rượu, hắn không biết vương gia giờ này đang làm gì, lòng hắn cứ có cảm giác bất an không nói nên lời.

Vài ngày sau Ngự Anh Đế thua trận ở cửa Thất Nguyên, cùng đường hắn cầu cứu quân Thiên Lý Quốc. Trước đo vì lo sợ dẫn sói vào nhà hắn chỉ để Phạm tướng quân giúp hắn giữ vùng Nam Ải.

Cổng thành đã mở, Phạm Thế dẫn theo một đội quân hùng mạnh tiến vào. Thế nhưng bọn họ vậy mà lại xuống tay với quân của hắn, Ngự Anh Đế hắn cuối cùng cũng biết hắn không những dẫn sói vào nhà mà còn tự tay đánh đổ cơ nghiệp trăm năm của Đại Lý.

Trong lúc hắn tuyệt vọng cùng đường, cùng lúc đó Lục hoàng tử kéo quân vào thành, ba bên giao chiến thế trận hỗn loạn. Ngự Anh Đế một thân hoàng bào đầy thương tích, cho dù hắn phải mất nước thì thà là mất trong tay Mã Tư Hàn, chứ nhất định không để mất trong tay họ Lý. Như vậy ít nhất hắn không có lỗi với tổ tiên và trăm vạn bách tính Đại Lý.



Phạm Thế cứ như vậy bất ngờ nhìn thấy quân đội Đại Lý vốn đang đánh lẫn nhau, một khắc sâu liền hợp lực dồn toàn bọi về phía quân của ông ta, khiến ông ta trở tay không kịp. Nhưng ông ta vậy mà không thấy Cấm Tinh Quân đâu, cùng lúc bị quân của Lục hoàng tử và Ngự Anh Đế tấn công ông ta có phần không trụ nỗi.

Lúc Phạm Thế ngỡ mình đã xong rồi thì vạn tiễn từ đâu xuất hiện, Cấm Tinh Quân vẫn luôn ẩn mình trên mái nhà bắn ra hàng trăm mũi tên, mỗi một mũi điều nhắm vào hoàng binh của Ngự Anh Đế, cũng bắn về phía quân của Đại Lý.

Lục Hoàng tử thân mang hoàng giáp lao đến. Mã Tư Hành năm đó hắn ta vì muốn đoạt vị hại chết mẫu thân y, giết thập tam, bức nhị ca tự vẫn, tàn xác trên dưới phủ tướng quân. Đến cả nhị tẩu đang mang thai hắn ta cũng ném xuống giếng, loại ác quỷ như hắn, tuyệt đối không thể để hắn ta chết toàn thây. Mười năm Mã Tư Hàn hắn giả điên giả dại, 10 năm chịu đủ bao nhiêu sỉ nhục tuổi hờn. Hôm nay y một đao kết thúc tất cả.

**Đêm trong Nghê Tuyết cung cô ngồi thẩn thờ ngây ngốc, bây giờ thì cô đã hiểu kẻ dẫ đường trong lời nói đó là gì, chính cô, là cô dẫn đường cho Lý Long Mộc biết được sự thật về thân thế hắn.

Tiếp theo đây mọi chuyện sẽ thế nào, Long Mộc sẽ thật sự tạo phản hay sao, cô không muốn hắn sẽ trở thành một Lý Nhật Trung tiếp theo, cô không muốn bọn họ máu chảy thành sông. Cô biết năng lực của Long Mộc, chỉ cần hắn muốn hắn nhất định có thể dành lấy đế vị. Vậy sau đó thì thế nào, Lý Chính và cả Như Ý nữa sẽ ra sao.

"Ngươi chỉ có thể đứng bên rìa lịch sử, uốn nắn nó theo đúng dòng chảy của nó, nếu như ngươi muốn thay đổi nó chỉ có thể thịt nát xương tan, đau đớt tột cùng"

Lời bà cụ đó nói vẫn luôn văng vẳng bên tai cô, cô cảm thấy mình lúc này vô cùng bất lực.



Một ngày cuối xuân năm Thuận Thiên 28 tức Thiên Lý Quốc Lý Đế sức khoẻ suy yếu cho gọi các vị đại thần vào điện Thiên An, lập di chiếu cho người kế vị.

"Trẫm nay chỉ còn chút hơi tàn, chỉ muốn hỏi các khanh một câu, thiên hạ này trẫm nên giao cho ai?"

Các đại thần quỳ bên giường vô cùng kinh hãi, chuyện ngôi vị không phải đã ấn định sẵn là thái tử rồi hay sao.

"Bệ hạ vì sao người lại nói như thế?"

Chẳng ai dám dò đoán tâm tư đế vương, cho dù bây giờ bệ hạ chỉ còn chút hơi tàn nhưng vẫn là bệ hạ mà bọn họ cả đời phò trợ.

Lý Đế nhìn bọn họ, những người này đã theo hắn hơn hai mươi năm, có những người đã theo hắn ba mươi năm từ khi hắn còn là một điện tiền chỉ huy sứ.

"Hữu Nghĩa khanh theo trẫm lâu nhất, khanh thử nói xem, Long Mộc và Lý Chính ai mới có thể đưa Thiên Lý Quốc hùng bá tứ phương."

Giọng hắn nhỏ hơn ngày thương, hơi thở cũng đôi khi đứt đoạn, nhưng trong lời nói lại vạn phần uy nghiêm.

Hữu Nghĩa và những đại thần ở đây đưa mắt nhìn nhau bọn họ biết bệ hạ là đang vô cùng nghiêm túc, có lẻ lời bọn họ hôm nay có thể thay đổi người kế vị.

Hữu Nghĩa sao lại không biết Vũ Đức Vương là ai, nhưng nhiều năm như thế ông cũng biết bệ hạ vì chuyện năm đó vẫn luôn quanh quẩn trong lòng. Chỉ là ông không ngờ rằng bệ hạ lại hỏi ông câu này, nếu giao lại vương vị cho Vũ Đức Vương há chẳng phải hơn ba mươi năm qua những gì bệ hạ đánh đổi lại quay về con số không hay sao.

"Bệ hạ, cho dù Vũ Đức Vương dũng mảnh uy phong nhưng Thái Tử lại là người có trái tim ấp áp, trầm tĩnh cùng cơ trí, có thể chăm lo cho dân chúng.

Bên cạnh những lão thần trong đó có một vài người có chút dao động, bọn họ luôn thấy so về mặt mặt Vũ Đức Vương không hề thua kém, hơn nữa ngài ấy còn là chiến thần bảo hộ Thiên Lý Quốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.