Thẩm thị một lần nữa trở lại bên người Vu thị, trên mặt lại cười khanh khách lên.
Vu thị có chút không kiên nhẫn oán giận, “Như thế nào lại đi lâu như vậy chứ? Ta đã đứng ở nơi này một lúc rồi.”
“Ta cũng không có biện pháp, bụng đột nhiên không thoải mái, thật không biết có phải ăn nhầm thứ gì rồi không.” Thẩm thị thở dài một hơi, hơi hơi nhíu mày, nhìn qua có vài phần tiều tụy.
Vu thị lập tức kinh hô, “Đồ ăn sáng nay chính là do mẹ chồng làm, không phải là nàng…”
Nàng muốn nói lại thôi, bộ dáng giống như là rất quan tâm Thẩm thị.
Nhìn thấy sắc mặt đột nhiên thâm trầm của Thẩm thị, trong lòng tức khắc vui vẻ lên.
Nàng thích nhất xem hai người mẹ chồng này đấu đá nhau.
Bởi vì nàng không quá thoải mái, hai người đẩy nhanh tốc độ, mua qua loa cho xong liền ngồi xe bò trở về.
Kết quả khi vừa mới xuống xe bò, lại đột nhiên nhìn thấy đại phu trấn trên vội vàng hướng bên trong chạy, dẫn đường cư nhiên là Cố Đại Hà.
Hên cạnh còn có phụ nhân trong thôn nghị luận, bộ dáng thần thần bí bí.
Vu thị là người thích xem náo nhiệt, vội chạy tới hỏi.
Phụ nhân kia lập tức nói, “Là tức phụ của Cố Đại Hà a, đã xảy ra chuyện. Buổi sáng hôm nay thời điểm nàng bưng quần áo đi bờ sông giặt, đột nhiên bị người ta gõ đầu, người liền rớt xuống sông.”
“A?” Vu thị kinh ngạc, “Thế nàng còn sống không?”
“Vẫn còn, hạ du bên kia có người nhìn thấy nàng rớt xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082445/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.