Cố Vạn Bảo ngẩn người, lập tức từ trên giường đi xuống, tìm theo nơi thanh âm phát ra, liền thấy Thẩm thị đang ngồi ở nhà chính, cúi đầu lau nước mắt.
Thanh âm khóc thút thít kia, thế nhưng nói không nên lời uyển chuyển êm tai chọc người thương tiếc.
Cố Vạn Bảo không khỏi tâm ngứa, tả hữu nhìn nhìn, không thấy ai, liền lặng lẽ tới gần nàng, “Sao ngươi lại khóc?”
Thẩm thị tựa hồ bị hoảng sợ, đột nhiên ngẩng đầu lên, khóe mắt treo nước mắt, nhìn thấy mà thương.
“Ngươi, ngươi như thế nào ở nhà?” Nàng vội xoa xoa nước mắt, xoay người đưa lưng về phía hắn.
“Ta đây không phải là mới vừa đi làm về mệt nên ở trong phòng nghỉ ngơi sao?” Kỳ thật là ở bên ngoài lêu lổng một đêm, buổi sáng mới trở về.
Rốt cuộc hắn không bao lâu nữa liền phải thành thân, đến lúc đó trong nhà có tức phụ quản, làm gì cũng không tiện. Đương nhiên là muốn thừa dịp trước khi thành thân, nhanh nhanh đi ra ngoài tiêu sái một chút.
Hắn lại hỏi một câu, “Ngươi khóc gì?”
Thẩm thị lắc đầu, “Không liên quan đến ngươi.”
“Như thế nào lại không liên quan đến ta, chúng ta hiện tại chính là người một nhà, ngươi mau cùng ta nói đi, ai khi dễ ngươi?”
Thẩm thị cười lạnh, “Cái gì mà người một nhà, ai cùng ngươi một nhà chứ. Ngươi lập tức liền phải thành thân, đến lúc đó cùng một nhà với ngươi chính là nữ nhân khác, ta tính là cái gì nha?”
Nói xong lại khóc lên, so với vừa nãy càng thương tâm hơn.
Cố Vạn Bảo sửng sốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082446/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.