Sư gia viết xong, liền quay đầu hỏi Cố Vân Đông, “Còn ngươi nói như thế nào?”
Cố Vân Đông buông tay, nói, “Ta không ra khỏi cửa.”
“Cho dù ngươi không ra khỏi cửa, ngươi cũng có thể gọi người khác làm.” Vu Hữu Vi phẫn nộ hướng nàng trừng mắt.
“Ai?”
“Khất cái bên trong thành, tiểu nhị của Phúc Long khách điếm tận mắt nhìn thấy sau khi ngươi trở về khách điếm thì lại ra cửa, đi tìm khất cái ở bên ngoài, còn nhìn thấy ngươi cho bọn hắn bạc, không phải sai sử bọn hắn đi phóng hỏa thì có thể là cái gì?” Vu Hữu Vi hừ lạnh.
Sư gia lấy bút viết lại, sau đó nói, “Mang tiểu nhị của Phúc Long khách điếm tiến vào công đường.”
Tiểu nhị thực mau liền tới đây, trả lời giống như Vu Hữu Vi đã khai, “Ta lúc ấy cách khá xa, không thấy được nàng cho bọn hắn có phải là bạc hay không, nhưng mấy tên khất cái đó khi bước qua bên người ta, ta nhìn thấy bọn họ đang cao hứng cắn cắn bạc.”
Vu Hữu Vi liền nhìn về phía Cố Vân Đông, “Ngươi còn có gì để giải thích nữa không?”
“Nga, vậy mấy tên khất cái đó ở đâu?”
Sư gia cũng hỏi, quay đầu nhìn bộ khoái mặt lạnh kia, người nọ lắc đầu, tỏ vẻ không tìm được mấy người khất cái kia.
Vu Hữu Vi cả giận nói, “Khẳng định là đã bị ngươi diệt khẩu rồi.”
“Chứng cứ đâu?” Cố Vân Đông lại hỏi tiếp một câu.
Tri phủ đại nhân đang lười biếng nửa ngồi nửa nằm trên chỗ ngồi rốt cuộc nhìn nàng một cái, ân? Tiểu cô nương tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082403/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.