“Thứ ba,” Cố Vân Đông sâu kín mở miệng, “Tiểu nhị của Phúc Long khách điếm nói rằng ra cùng khất cái có tiếp xúc, nhưng hắn cũng không nhìn thấy ta cùng bọn họ nói cái gì, sao có thể kết luận là ta thu mua bọn họ làm chuyện xấu?”
Cố Vân Đông xác thật thu mua bọn họ, nhưng không phải bảo bọn họ đi phóng hỏa, loại này dễ dàng liên lụy người khác.
Nàng cùng những người khác không oán không thù, không đạo lý gì lại đi hại người ta.
Cho nên nàng chỉ là kêu mấy tên khất cái kia đem Vu Hữu Vi kéo ra đánh gãy một bàn tay, xem hắn không còn một bàn tay thì còn như thế nào chữa bệnh để hại tính mạng của người khác. Hơn nữa nàng gọi bọn hắn hôm nay động thủ, bởi vì nàng tính toán thời điểm lúc đó, nàng đã rời đi rồi.
Ai biết nguyên lai còn có người so với mình càng thêm thống hận Vu Hữu Vi, cư nhiên chạy đến làm một mồi lửa thiêu luôn toàn bộ y quán chứ.
“Mọi người đều biết, nương ta bị bệnh, Tống thái y nói hắn còn cần một loại dược nữa mới có thể hoàn toàn chữa khỏi cho nương ta, chỉ là loại dược kia không dễ tìm, hắn yêu cầu thời gian. Ta đau lòng cho nương ta, tự nhiên mỗi ngày đều cầu nguyện loại dược kia mau chóng được tìm thấy, cho nên khi nhìn thấy khất cái trong thành, ta đột nhiên nghĩ rằng có phải hay không nếu ta làm nhiều chuyện tốt, là có thể tích điểm phúc báo cho nương ta, để nàng sớm ngày khỏi hẳn? Đáng thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082404/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.