Cảnh chủ nhân cũng đứng lên, vội vàng chạy ra khỏi phòng 
 Vu Hữu Vi cái gì cũng không rảnh lo, vô cùng lo lắng hướng phía sau viện môn chạy tới. 
 Chạy tới lại phát hiện cửa sau căn bản là mở không ra, hắn nhanh chóng quay đầu lại đi tìm rìu đem tới. 
 Không nghĩ tới lại bị Cảnh chủ nhân đang đồng dạng chạy tới đoạt lấy, hắn sửng sốt, “Chủ nhân, ta…” 
 “Ta cái gì mà ta, ngươi chạy cái gì, không ngửi được thảo dược trong y quán chúng ta đều sắp bị đốt trụi rồi sao? Chạy nhanh đem dược cứu ra cho ta.” 
 Nói xong hắn một chân đem Vu Hữu Vi đá vào nhà kho, lửa là từ đại đường bên kia đốt lại đây, dược quầy của đại đường sợ là không giữ được nữa, nhưng nhà kho còn nhiều dược hơn, đó là toàn bộ tài sản của hắn, nếu để cháy rụi, thì còn mở y quán cái rắm, chờ táng gia bại sản đi. 
 “Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám chạy, thì chờ ta đánh gãy chân của ngươi đi.” 
 Vu Hữu Vi nhìn đến lửa còn chưa lan đến nhà kho, khẽ cắn môi, đi vào. 
 Cảnh chủ nhân đem rìu ném sang một bên, cũng đi theo vào nhà kho. 
 Hai người từng chút từng chút đem dược liệu dọn đến trên xe đẩy, mệt đến mồ hôi đầy đầu, tay đau lưng đau, chỗ nào cũng đau. 
 Mắt thấy lửa gần cháy lan đến bên này, nhưng dược liệu mới chỉ dọn được một phần ba, Vu Hữu Vi lui bước, “Chủ nhân, ta nhanh trốn đi, bằng không sẽ không kịp đâu.” 
Lúc này, ngoài cửa đã truyền đến thanh âm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082401/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.