Mà lúc này Vu đại phu, lại đổ mồ hôi vẻ mặt sốt ruột vào Nhân Tâm y quán. 
 Thật là xui xẻo tột đỉnh, cái tiểu nữ oa kia cứ tưởng là dễ khi dễ, lại hung ác như vậy. 
 May mắn hắn chạy nhanh, bằng không mọi người ở đây đều biết chuyện này. 
 Chủ nhân Nhân Tâm y quán đang bắt chéo chân ở hậu viện uống trà, nhìn thấy vẻ mặt hắn chột dạ chạy tới, nhịn không được hỏi, “Làm gì vậy? Hoảng hoảng loạn loạn, không biết còn tưởng đằng sau có chó đuổi theo ngươi đi.” 
 Động tác lau mồ hôi của Vu Hữu Vi cứng đờ, lập tức xoay đầu lại, bày ra vẻ mặt nịnh nọt cười, “Chủ nhân, ta đây không phải là thấy bầu trời âm u, nghĩ là trời sắp mưa sao? Liền đi nhanh một chút.” 
 Chủ nhân của Nhân Tâm y quán họ Cảnh, nghe vậy ngẩng đầu nhìn nhìn, “Thời tiết này không phải là khá tốt sao?” 
 “Nghe lão bá bán đồ ăn bên kia nói, một hồi nữa có khả năng sẽ mưa.” 
 “Phải không?” Cảnh chủ nhân vẻ mặt không tin, bất quá thực mau vứt bỏ việc này, có chút bực bội hỏi, “Hôm nay sinh ý thế nào?” 
 “Chỉ có mấy bệnh nhân bệnh vặt.” Nói đến cái này Vu Hữu Vi cũng có vẻ mặt đau khổ, “Cứ như vậy xem chút bệnh còn tìm các loại lấy cớ muốn khất nợ tiền khám bệnh.” 
“Không cho khất.” Cảnh chủ nhân hừ lạnh một tiếng, “Đều là do tân y quan kia đoạt người bệnh của chúng ta, cường long còn không áp đầu địa xà đâu, bọn họ từ phủ thành khác tới, ngay cả cái quy củ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082400/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.