Cố Vân Đông ảo não cực kỳ, nàng vừa rồi một lòng một dạ muốn đánh tên Vu đại phu kia, thế nhưng lại xem nhẹ nương nàng. 
 Nàng vội đỡ Dương thị, mang theo nàng đến một bên ngồi xuống. 
 Có một đại nương còn hảo tâm cho nàng một chén nước, Cố Vân Đông tiếp nhận, cảm tạ nàng, lúc này mới đút cho Dương thị uống. 
 Ngay sau đó cầm khăn lau mồ hôi cho nàng, “Nương, người như thế nào rồi?” 
 Dương thị lại đột nhiên ôm chặt nàng, “Đông Đông, không đi không đi, hắn châm kim ta, đau, đau đến chết mất.” 
 Cố Vân Đông sửng sốt, vội vỗ vỗ lưng nàng, “Được được, ta không đi, ta ở đây bồi nương, được không?” 
 Dương thị liền gật gật đầu, chậm rãi thở ra một hơi. 
 Sau một lúc lâu, nàng mới một lần nữa tươi cười, lôi kéo tay Cố Vân Đông nói, “Trở về nghỉ ngơi.” 
 “Ân.” 
 Hai người một lần nữa trở về khách điếm, dọc theo đường đi Cố Vân Đông đều cùng Dương thị vừa nói vừa cười, cũng im miệng không nói đến Vu đại phu kia. 
 Nhưng lệ khí trong lòng nàng vẫn chưa được nguôi ngoai, khi đến cửa khách điếm, nhìn đến cách đó không xa có mấy khất cái đang ngồi, con ngươi hơi hơi mị một chút. 
Dương thị không cho nàng đi, chẳng lẽ nàng còn không thể tìm người khác sao? Vào phòng, Cố Vân Đông liền muốn dụ dỗ Dương thị nghỉ ngơi, không nghĩ tới nàng lại chủ động lôi kéo tay Cố Vân Đông, thực nghiêm túc nói, “Đông Đông, không đi, hắn châm đầu của ta, đau quá, còn không cho ta kêu, không cho ta khóc.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082399/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.