Chẳng những thất thủ, còn phải thâm vốn năm lượng bạc.
Tiền gia nơi nào có? Kỳ thật lúc trước Tiền gia lão thái thái cũng nghe đến việc tôn tử của nàng xảy ra chuyện, cũng chạy đến Vĩnh Phúc thôn, chỉ là nàng đi chậm, mới đến nửa đường Đại Tiền đã trở lại.
Ngày hôm sau, hắn liền ra cửa tìm việc, vẫn luôn không trở về.
Cố Vân Đông cũng chưa từng nghĩ tới việc thúc giục người ta trả nợ, tuy rằng có giấy nợ, nhưng nàng lúc ấy cũng không có viết rõ ngày phải trả tiền lại. Nàng biết khi Đại Tiền ra ngoài kiếm việc thì trong nhà chỉ còn mình Tiền nãi nãi, liền càng sẽ không đi.
Chỉ là không nghĩ tới, trong lúc ăn tết thế này, Tiền nãi nãi cư nhiên tới cửa.
Trong phòng thực ấm áp, Tiền nãi nãi đã cảm giác tay không còn lạnh băng như lúc trước, mới chậm rãi từ trong lòng ngực móc ra một cái mảnh vải.
Mảnh vải nằm trên tay nàng, được nàng một tầng lại một tầng mở ra, chậm rãi lộ ra bạc vụn bên trong.
Nàng run run rẩy rẩy đem bạc vụn từng bước từng bước đặt ở trên bàn, đếm đếm, đếm xong rồi mới nhìn về phía Cố Vân Đông, “Cô nương, đây là năm lượng nhà ta thiếu ngươi, ta đều đã đem đến đây.”
Cố Vân Đông sau một lúc lâu đều nói không ra lời.
Tiền nãi nãi rũ đầu thấp giọng nói, “Đại Tiền hắn là một hảo hài tử, chỉ là nhất thời luẩn ở ngay ngã ba đường, về sau hắn sẽ không như thế nữa. Hắn không nghĩ đến việc quỵt nợ số tiền này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082345/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.