Thẩm Lãnh buông cái xẻng trong tay xuống chuẩn bị tiễn Sầm Chinh sắp ra ngoài, lúc từ phòng bếp đi ra thì Sầm Chinh đã đến cửa tiểu viện, cũng không quay đầu lại mà khoát tay với Thẩm Lãnh: "Tiếp tục đi, đã có mùi vị rồi đấy."
Thẩm Lãnh theo bản năng lại nói một câu: "Ăn xong rồi hãy đi."
Trà gia ở phía sau kéo y phục của hắn, vì thế Thẩm Lãnh lại lúng túng cười.
Sầm Chinh cười, dù cho không cố ý nhìn nhưng hành động nhỏ của nha đầu kia vẫn bị ông ta nhìn thấy. Ông ta vốn là người am hiểu nhất những việc này, càng là chỗ nhỏ nhặt càng quan sát cẩn thận, vì thế vừa cười vừa đi ra ngoài cửa.
"Cô nương keo kiệt vô cùng."
Trà gia ngây ra, giậm chân nhìn Sầm Chinh đi xa, sau đó giận dỗi nói một câu: "Có bản lĩnh thì ăn rồi hãy đi."
Một câu nói này nói cũng không có khí thế.
Sau đó Thẩm Lãnh liền ngửi thấy mùi khét, lúc vội vàng trở về đáy nồi đã bốc khói. Trà gia đi theo vào trong nhìn nhìn món ăn có vẻ hơi đen, trong mắt đầy vẻ tiếc nuối: "Thật ra ngửi mùi vẫn rất tốt."
Thẩm Lãnh dập lửa, cảm giác căng cứng trên người đã giảm bớt: "Đi ra ngoài ăn đi."
Trà gia gật đầu: "Được."
Đúng lúc này hắc cẩu đang nằm sấp trong sân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa viện, trong ánh mắt có vài phần hung ác, Thẩm Lãnh nhìn hắc cẩu, thế mà trong ánh mắt của thứ giống như hung vật này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ninh-de-quan/3225842/quyen-1-chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.