Thẩm Lãnh buông cái xẻng trong tay xuống chuẩn bị tiễn Sầm Chinh sắp ra ngoài, lúc từ phòng bếp đi ra thì Sầm Chinh đã đến cửa tiểu viện, cũng không quay đầu lại mà khoát tay với Thẩm Lãnh: "Tiếp tục đi, đã có mùi vị rồi đấy."
Thẩm Lãnh theo bản năng lại nói một câu: "Ăn xong rồi hãy đi."
Trà gia ở phía sau kéo y phục của hắn, vì thế Thẩm Lãnh lại lúng túng cười.
Sầm Chinh cười, dù cho không cố ý nhìn nhưng hành động nhỏ của nha đầu kia vẫn bị ông ta nhìn thấy. Ông ta vốn là người am hiểu nhất những việc này, càng là chỗ nhỏ nhặt càng quan sát cẩn thận, vì thế vừa cười vừa đi ra ngoài cửa.
"Cô nương keo kiệt vô cùng."
Trà gia ngây ra, giậm chân nhìn Sầm Chinh đi xa, sau đó giận dỗi nói một câu: "Có bản lĩnh thì ăn rồi hãy đi."
Một câu nói này nói cũng không có khí thế.
Sau đó Thẩm Lãnh liền ngửi thấy mùi khét, lúc vội vàng trở về đáy nồi đã bốc khói. Trà gia đi theo vào trong nhìn nhìn món ăn có vẻ hơi đen, trong mắt đầy vẻ tiếc nuối: "Thật ra ngửi mùi vẫn rất tốt."
Thẩm Lãnh dập lửa, cảm giác căng cứng trên người đã giảm bớt: "Đi ra ngoài ăn đi."
Trà gia gật đầu: "Được."
Đúng lúc này hắc cẩu đang nằm sấp trong sân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa viện, trong ánh mắt có vài phần hung ác, Thẩm Lãnh nhìn hắc cẩu, thế mà trong ánh mắt của thứ giống như hung vật này còn có thêm một chút sợ hãi.
Cho nên ban đầu Thẩm Lãnh tưởng là Sầm Chinh đã đi lại quay lại, lao về phía nhà chính như một mũi tên, hắc tuyến đao treo ở đó, nhưng vào khoảnh khắc tay sắp chạm vào chuôi đao của hắc tuyến đao hắn đã biết là không cần, dù cho tay hắn chạm vào đao của mình, dù cho người ở bên ngoài kia vừa mới đi vào cửa.
"Sư... Sư phụ?"
Trà gia đứng ở cửa phòng bếp hiển nhiên hơi ngẩn người, không hiểu sao đột nhiên ông ta lại đến đây.
Nhưng ánh mắt của Sở Kiếm Liên vẫn luôn nhìn hắc cẩu, hắc cẩu ban đầu còn cúi đầu phát ra âm thanh giống như uy hiếp, nhưng bị sau khi bị Sở Kiếm Liên nhìn một cái lại co rụt người lại.
Đúng lúc này Thẩm Lãnh đi đến đứng bên cạnh hắc cầu, hắc cẩu lập tức khôi phục lại vài phần khí thế, miệng hơi há ra, răng lộ ra ngoài.
Sở Kiếm Liên không nhịn được khẽ thở dài: "Có vẻ ngươi rất để ý con chó này?"
Thẩm Lãnh gật đầu.
Sở Kiếm Liên ồ một tiếng, xoay người nhìn về phía Trà gia đang hơi ngẩn người ở chỗ phòng bếp: "Tiếp tục đi nấu ăn, trước đó vẫn luôn loanh quanh bên ngoài viện không đi, chỉ bởi vì mùi thức ăn quả thật có chút hấp dẫn."
Trà gia: "Hả?"
Sau đó bất lực nhìn về phía Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh đứng đó vẻ mặt kiên quyết: "Nàng lại đây, ta đi xào rau."
Trà gia cũng không hiểu tại sao, chạy đến đứng bên cạnh Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh kéo nàng đến vị trí của mình chắn phía trước hắc cẩu: "Người còn chó còn."
Sở Kiếm Liên lắc đầu: "Hóa ra người nấu ăn là ngươi... Ta muốn ngửi thử mùi thịt chó hơn."
Trà gia giờ mới hiểu được, nhưng lại có vài phần không rõ, rõ ràng sư phụ không nói gì nhưng sao Thẩm Lãnh lại biết ông ấy có hứng thú với hắc cẩu? Nàng nào biết đâu Sở Kiếm Liên cảm thấy hứng thú không phải là con chó kia.
Thẩm Lãnh đi vào trong phòng bếp, không nhịn được quay đầu lại dặn dò: "Một tấc cũng không rời!"
Lúc nói câu này có chút quyết tuyệt của biên quân lúc gìn giữ đất đai.
Tấc đất không nhường.
Thần thái tiếc nuối trên mặt Sở Kiếm Liên lại càng rõ hơn một chút: "Chó như vậy mùi vị mới ngon."
Thẩm tiên sinh từ trong phòng đi ra nhìn Sở Kiếm Liên, nhưng chút cũng không có một chút vui mừng kiểu lão hữu trùng phùng nào cả, bởi vì Thẩm tiên sinh rất rõ một khi Sở Kiếm Liên rời khỏi nơi ẩn cư, vậy thì chứng tỏ Sở Kiếm Liên đã đưa ra những quyết định nào đó, mà những quyết định này có thể là chuyện mà mấy chục năm trước Sở Kiếm Liên vẫn luôn mâu thuẫn, thậm chí là chống cự.
Sở Kiếm Liên đi vào trong phòng, vừa đi vừa hỏi: "Đã uống hết lá trà của ta chưa?"
Thẩm tiên sinh lắc đầu: "Đến giờ vẫn chưa uống, nhưng không có ý định uống."
Câu trả lời của Sở Kiếm Liên nằm ngoài dự đoán của Thẩm tiên sinh, ông bỗng nhiên nghĩ đến người không nhiễm khói lửa nhân gian chung quy cũng không thoát khỏi khói lửa nhân gian, nhưng thế nào cũng không thể liên hệ Sở Kiếm Liên với tiền.
"Cho nên?"
"Cho nên tìm một nơi dễ kiếm tiền."
"Dễ cỡ nào?"
"Ngươi cũng biết rất nhiều người trên giang hồ gọi ta là gì, Sở Kiếm Liên không có kiếm trong tay cũng là Sở Kiếm Liên, nếu đã lấy tiền giết người thì giá cả tất nhiên không thể nào thấp, tuy rằng cho đến bây giờ chỉ nhận giá của một cái đầu người, cũng có hai vạn lượng."
Giết một người hai vạn lượng, giá tiền này quả thật cao thái quá.
Trong câu nói này của ông ta có hai hàm nghĩa mà Thẩm tiên sinh rất để ý, thứ nhất Sở Kiếm Liên nói trong tay ông ta đã không có kiếm, thứ hai ông ta nói một cái đầu người hai vạn lượng.
Thẩm tiên sinh biết Sở Kiếm Liên có ba thanh kiếm, một tên Phá Giáp, một tên Thừa Thiên, một tên Đế Vận... Ông ta đã cho Trà Nhi thanh Phá Giáp, nhưng ông ta nói trong tay không có kiếm, cũng chính là nói sau này ông ta sẽ không bao giờ dùng hai thanh kiếm Thừa Thiên và Đế Vận này nữa.
Dường như đã đoán được Thẩm tiên sinh đang làm gì, Sở Kiếm Liên thản nhiên nói: "Nếu ta đã quyết định dựa vào kiếm để kiếm tiền, vậy thì ta không xứng với hai thanh kiếm kia."
Ông ta có ba thanh kiếm, chỉ có Phá Giáp là thanh kiếm ông ta thích.
Thừa Thiên lại là thanh kiếm giết người chân chính, chẳng qua theo Sở Kiếm Liên thấy kiếm giết người không liên quan gì đến ông ta, cho dù ông ta dùng này kiếm giết người cũng không liên quan đến ông ta. Khi Sở vẫn còn, Thừa Thiên còn có một cái tên khác, gọi là Ngự Tứ Hành Quyền kiếm, cũng chính là thượng phương bảo kiếm mà các bách tính thường gọi.
Hoàng đế Sở phái trọng thần đi làm trọng sự, ban Thừa Thiên, giống như trẫm đích thân tới.
Đế Vận là bội kiếm của Sở hoàng, là biểu tượng thân phận của Sở hoàng.
Cho nên nếu hai thanh kiếm này dùng để giết người làm ăn, tất nhiên là kỳ cục, Sở Kiếm Liên có chống đối mộng tưởng hão huyền người nhà đến mức nào đi chăng nữa, cũng sẽ thấy dùng hai thanh kiếm này giết người là một sự khinh nhờn.
Ông ta cũng không thèm.
Chuyện thứ hai mà Thẩm tiên sinh để ý là một cái đầu người hai vạn lượng, Sở Kiếm Liên xứng đáng với giá này, chỉ là tại sao Sở Kiếm Liên lại đến đây.
Cái đầu hai vạn lượng này, là ai ?
Đương nhiên Sở Kiếm Liên cũng nhìn ra sự đề phòng của Thẩm tiên sinh, cho nên trong lòng hơi nhói đau. Ông ta vốn cũng không có bằng hữu gì, nếu như nói trong cuộc đời còn có một tri kỷ thì chỉ có thể là Thẩm tiên sinh, không có người nào khác, sự đề phòng trong ánh mắt Thẩm tiên sinh khiến sự chua xót và đau đớn trong lòng ông ta nhất thời trào dâng hết lên, rồi lại bị ông ta cưỡng ép áp chế xuống.
Thẩm Lãnh từ phòng bếp ra ngoài nhìn nhìn, đương nhiên nhìn ra được bầu không khí có chút khác thường giữa hai người Thẩm tiên sinh và Sở Kiếm Liên.
"Uống rượu gì? !" Hắn hướng ra bên ngoài gọi một tiếng.
Sở Kiếm Liên nhìn về phía Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh hừ một tiếng: "Đâu có rượu?"
"Keo kiệt." Sở Kiếm Liên cũng hừ một tiếng.
"Tiên sinh đi dọn bàn một chút, rượu thì uống rượu ta mang đi."
Thẩm Lãnh quay ra ngoài bĩu môi: "Đi giúp đỡ, hai người này có vấn đề."
Trà gia ngẩn ra: "Vấn đề gì?"
"Sở Kiếm Liên chắc là tới tìm ta."
Choang một tiếng, cái bát Trà gia cầm trong tay rơi xuống đất vỡ tan.
"Nàng từng nói ông ta là sư phụ nàng, theo lý mà nói bất kể là tiên sinh hay là nàng đều nên hiểu ông ta hơn ta, cho nên... Tín nhiệm có thể khiến người ấm lòng, nghi ngờ sẽ làm lòng người càng ngày càng lạnh, bên cạnh tiên sinh chớ nói nữ nhân, ngay cả nam nhân cũng không có mấy người, thứ khác lại càng ít."
Trà gia nghe Thẩm Lãnh nói xong liên tục hít thở sâu: "Ta hiểu rồi."
Nàng từ phòng bếp đi ra ngoài gào lên một tiếng: “Cái người hai vạn lượng kia, còn không đi xếp ghế? !"
Sở Kiếm Liên có vẻ hơi ủy khuất nhìn nàng một cái: "Ta... là khách."
Thẩm tiên sinh vừa xếp ghế vừa nói: "Thực sự nghĩ mình là khách thì đi ngay, đi càng xa càng tốt."
Có đôi khi thật sự chỉ cần người ngoài nói một câu là có thể cứu vãn những thứ gì đó.
Địch ý của tiên sinh đối với Sở Kiếm Liên trong nháy mắt trở nên phai nhạt, trong lòng bắt đầu có chút áy náy, ông đột nhiên phát hiện sau khi mình nuôi dạy Trà gia và Thẩm Lãnh thì càng ngày càng mẫn cảm, cũng càng ngày càng yếu đuối, vì thế chán nản chun mũi.
Nhưng hắc cẩu thì vẫn nhìn Sở Kiếm Liên với vẻ đề phòng.
Thẩm tiên sinh đắn đo bất định, hắc cẩu ngược lại cực nhanh nhạy.
Sở Kiếm Liên qua giúp Thẩm tiên sinh kê bàn ghế, sau đó ngồi đối diện với Thẩm tiên sinh. Trà gia pha trà cho hai người bọn họ, sau đó lại đi ra ngoài mua chút quả khô và điểm tâm, lúc trở lại thấy hai người kia vẫn ngồi im lặng ở đó.
"Biết hai người bây giờ nhìn giống cái gì không?"
"Cái gì?" Sở Kiếm Liên hỏi một câu.
"Nhiều năm trước hai người là thanh mai trúc mã thân thiết vô tư, sau đó bỗng nhiên tách ra, lúc trở lại thì một trong hai người cảm thấy người kia đã phụ hắn, mà người kia thì cảm thấy mình ấm ức."
Sở Kiếm Liên rất nghiêm túc ngẫm nghĩ: "Là kiểu một nam một nữ sao?"
Thẩm tiên sinh quyết định thật nhanh: "Ta là nam."
Trà gia nghiêm trang nói: "Nam nữ quan trọng sao?"
Nàng quay lại liếc nhìn Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh rụt đầu về tiếp tục xào rau.
Sở Kiếm Liên hung hăng trừng mắt với Trà gia một cái, Trà gia nhún vai vẻ không quan tâm: "Đều lớn tuổi cả rồi, có chuyện gì không phải là có thể trực tiếp nói rõ sao mà cứ phải đoán mò lung tung, chẳng lẽ sư phụ thật là tới giết Lãnh Tử?"
Thẩm tiên sinh nhìn về phía Sở Kiếm Liên, Sở Kiếm Liên trầm mặc một lát rồi rất nghiêm túc gật gật đầu: "Phải"
Sau đó sắc mặt Trà gia cũng hơi tái đi.
Ánh mắt Sở Kiếm Liên thì từ đầu đến cuối vẫn nhìn Thẩm tiên sinh, bàn tay vốn vươn ra lấy chén trà của Thẩm tiên sinh thoáng ngừng lại giữa không trung, sau đó bỗng nhiên bật cười: "Vậy thì chúng ta thiệt rồi."
Sở Kiếm Liên hỏi: "Tại sao?"
Thẩm tiên sinh hít sâu một hơi: "Đầu của Lãnh Tử không chỉ có hai vạn lượng."
Sở Kiếm Liên hơi nhếch khóe miệng: "Lát nữa thử là biết."
Trà gia theo bản năng quay đầu liếc nhìn sang bên phòng bếp, nhưng không phải nhìn Thẩm Lãnh, mà là nhìn Phá Giáp kiếm nàng vừa mới treo ở bên phòng bếp.
Lúc rời khỏi núi Đình Đài Sở Kiếm Liên nói, nếu sau này có cơ hội ta phải đến xem tiểu tử kia có xứng với ngươi hay không, nếu không xứng ta sẽ giết hắn, lúc ấy Trà gia vỗ vỗ thanh Phá Giáp mới nhận được mà nói... Kiếm của ta không đồng ý.
Hiện giờ Sở Kiếm Liên đã đến đây, mà Thẩm Lãnh lại đang nấu ăn cho ông ta.
Thẩm Lãnh bày đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, nhìn về phía Trà gia: "Ta đã chia tất cả thức ăn ở trong phòng bếp ra một phần, nàng giúp ta mang vào phòng cho Trần đại bá và Trần Nhiễm bọn họ đi."
Trà gia ừm một tiếng, trong lòng thầm nghĩ sư phụ thật sự sẽ động thủ sao?
Thẩm Lãnh ngồi xuống rót cho hai người họ mỗi người một chén rượu, sau đó cười nói: "Từ huyện Đông Trì đến đây hẳn là mệt mỏi rồi chứ, ăn cơm trước đã, ăn cơm xong rồi ngủ một giấc, khi mặt trời lên tinh thần tốt nhất."
Sở Kiếm Liên hơi nheo mắt: "Ngươi cảm thấy đó là lúc ngươi mạnh nhất?"
Thẩm Lãnh nhún vai: "Ta lúc nào cũng rất mạnh, chẳng qua là chăm sóc thể lực cho người già là ông thôi."
Sở Kiếm Liên nhìn nhìn chén rượu trước mặt, cúi đầu: “Dường như ngươi biết nhìn lòng người như thế nào hơn rồi."
Thẩm Lãnh nghiêm túc trả lời: "Tiên sinh dạy, cho nên mới biết."
Trong ánh mắt Sở Kiếm Liên rõ ràng có thứ gì đó lóe lên một cái, sau đó cầm lấy chén rượu: "Có những người ngược lại còn không nhìn rõ bản thân."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]