Ba chén rượu vào bụng, sắc mặt Thẩm tiên sinh thoáng dịu đi một chút, nheo mắt nhìn Sở Kiếm Liên: "Ngươi định khi nào đi?"
Sở Kiếm Liên đặt chén rượu xuống nghiêm túc trả lời: "Làm xong chuyện nên làm."
Sắc mặt Thẩm tiên sinh mới ấm lại không bao lâu đã lạnh đi, ngón tay của ông gõ nhịp trên bàn: "Trước kia ngươi mắng ta là chó săn của Lưu Vương, nhưng xem ta là tri kỷ, sau này ngươi mắng ta là một con chó lang thang, vẫn xem ta là tri kỷ, hiện giờ... không làm được nữa sao?"
Sở Kiếm Liên hỏi: “Không phải ta vẫn luôn nói với ngươi là ta thích ăn thịt chó sao?"
Ngón tay đang gõ bàn của Thẩm tiên sinh dừng lại, các đốt ngón tay hơi hơi trắng bệch.
"Thật ra ta chưa từng ăn." Sở Kiếm Liên đứng lên liếc mắt nhìn viện tử một cái: "Nơi không lớn, cũng không cần quá lớn."
Ông ta đi đến giữa sân đứng yên, rất nghiêm túc làm một dấu tay mời, Thẩm tiên sinh muốn động nhưng lại bị Thẩm Lãnh ấn vai đè xuống, Trà gia tháo được kiếm xuống cũng bị Thẩm Lãnh đẩy thanh kiếm trở lại trong vỏ kiếm.
"Thật ra vẫn chưa ăn xong." Thẩm Lãnh đi đến đứng trước mặt Sở Kiếm Liên: "Đâu có gấp như vậy, dù là tử tù trong lao thì trước khi hành hình cũng phải ăn no và còn có một chén rượu, huống chi thức ăn này là ta tự làm, rượu cũng là của ta."
Sở Kiếm Liên nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Vậy thì lúc xuống tay ta sẽ nhanh giống như đao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ninh-de-quan/3225843/quyen-1-chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.