Sầm Chinh ngồi đối diện Thẩm Lãnh như cười như không nhìn hắn: "Ta biết trước kia ngươi có rất nhiều chuyện không hiểu, ví dụ như tại sao ta trực tiếp giết Bạch Tú ở hải cương, có phải hiện giờ ngươi có thể hiểu được một chút rồi không?"
Thẩm Lãnh nhìn nhìn cái bọc vải trong tay Sầm Chinh, thứ bên trong có tên là thông văn hạp, có con đường tuyệt mật có thể báo cho hoàng đế biết, cho dù là thân phận của người chuyển thông văn hạp tất nhiên cũng rất bí ẩn, ít nhất sẽ không để cho người dễ dàng đoán được. Trong Sầm Chinh tay có thông văn hạp cho nên diệt trừ Bạch Tú không chỉ là bởi vì Bạch Tú muốn giết hắn, hoàng đế sẽ không bởi vì một chuyện nhỏ như thế này mà để cho Sầm Chinh bại lộ.
"Tuy rằng bệ hạ bảo ta đưa thông văn hạp cho ngươi, nhưng ta nhất định phải tận mắt xem thử khả năng của ngươi."
Sầm Chinh hỏi Thẩm Lãnh: "Ta giết Bạch Tú... là tại sao?"
Thẩm Lãnh theo bản năng nhìn thoáng qua Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh khẽ gật đầu với hắn ra hiệu có thể nói.
Thẩm Lãnh sắp xếp lại từ ngữ một chút, nhưng cuối cùng chỉ nói hai chữ: "Bại lộ."
"Bại lộ?"
Mắt Sầm Chinh rõ ràng lóe lên một cái, làm sao ông ta cũng không ngờ rằng câu trả lời của Thẩm Lãnh đơn giản nhưng lại tinh chuẩn như thế.
"Mặc dù ta không hiểu bệ hạ nhưng ta xác định một chuyện, người biết dùng người nhất thiên hạ này chỉ có thể là bệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ninh-de-quan/3225841/quyen-1-chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.