Nói ra năm chữ mang theo gái xuất chinh này Thẩm Lãnh thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền muốn xem thử Trà gia có phản ứng gì.
Trà gia: "Ha ha, tốt như vậy à... Hử? Hả? !"
Sau đó sắc mặt từ từ trầm xuống: "Hoàng đế muốn huynh mang theo gái xuất chinh? !"
Thẩm Lãnh vừa thấy bầu không khí này phân rõ ràng không đúng, câu nói lãng mạn như thế, câu nói có khí phách như thế, lẽ nào không nên nhận được một cái ôm làm phần thưởng sao? Hay là, Trà gia không nên cười ngượng ngùng sao?
Hắn còn chưa cảm khái xong đã nhìn thấy một bóng đen lao tới trước mặt mình, sau đó làn gió thơm đập vào mặt... Bộp một tiếng, Trà gia lập tức nắm lấy cổ áo Thẩm Lãnh: "Nhìn vẻ mặt của huynh cũng rất vui vẻ đấy nhỉ, phụng chỉ tán gái đúng không."
Nàng liếc nhìn cái cây ở cửa phòng bếp.
Ánh mắt Thẩm tiên sinh thay đổi: "Buông tha cho cái cây kia... Đứa ngốc, sao ngươi lại không hiểu, ý của hắn là chính ngũ phẩm rồi!"
"Hả? Hử?" Trà gia nhìn về phía Thẩm Lãnh, từ từ buông tay ra: "Chính... ngũ phẩm rồi?"
Thẩm Lãnh thở dài: "Ta đã nói với nàng, vừa rồi nếu như ta bị nàng ném lên cây, trong bản Tẩy oan lục của dân gian kia phải ghi chép lại câu chuyện của ta, còn là loại oan khuất nhất ở trang đầu, hơn nữa có rửa cũng rửa không sạch nữa, nàng biết không..."
"Ai bảo huynh nói mang theo gái xuất chinh?"
"Gái là nàng đấy."
"Ha ha, ta mà là gái? Ồ... Ta là..."
Trà gia ngẩng đầu nhìn trời: "Tại sao cứ quên mình là một nữ hài tử chứ."
Thẩm Lãnh: "Vậy nàng xem ta là huynh đệ sao? Nhưng lúc nàng bảo ta bái nàng làm đại tỷ thì sao không quên mình là nữ hài tử."
Trà gia: "Ta sai rồi..."
Thẩm Lãnh: "Nàng nói cái gì?"
Trà gia: "Ta sai rồi!"
Sau đó chạy thẳng vào gian phòng của mình đóng cửa rầm một tiếng, nàng dựa lưng vào cửa hít thở từng ngụm từng ngụm, cảm giác tim mình như sắp nhảy từ trong ngực ra ngoài vậy, nàng ôm ngực lại cảm thấy mặt mình nóng muốn chết, ôm mặt lại cảm thấy trái tim sắp nổ tung rồi... Lãnh Tử nhanh như vậy đã là chính ngũ phẩm, sau này khi xuất chinh có thể được đặc cách mang theo gia quyến, nói cách khác là sau này mình phải lấy thân phận Thẩm phu nhân để hành tẩu giang hồ rồi?
Aaaaaa... Trước kia cảm thấy hắn thăng quan thăng quá chậm, bây giờ đến lúc này sao lại đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Sau này có phải sẽ giao lưu với phu nhân của những tướng quân kia rất nhiều không? Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đánh bài?
Nghe nói phu nhân của những người làm quan đều thích nuôi mèo, lúc ra cửa ôm một con mèo có vài phần đáng yêu dáng vẻ rất ung dung.
Trà gia ngẫm nghĩ mình cõng hắc cẩu đi giao tiếp với những phu nhân kia.
Nàng rùng mình một cái, thầm nghĩ hắc cẩu là tuyệt đối không thể mang theo, một miếng là có thể nuốt mất ba con mèo đáng yêu.
Trà gia suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, nghĩ bây giờ mình đã sắp gả cho Lãnh Tử rồi, nhưng bản thân vẫn chưa chuẩn bị tốt... Có lẽ đã chuẩn bị xong rồi? Ai da, chăn tân hôn còn chưa tìm người làm, hỉ phục thì sao, hỉ phục phải đi đâu đặt may? Tiên sinh thì làm thế nào, tiên sinh tính là người nhà mẹ đẻ ta hay tính là người nhà chồng ta đây? Ông ấy chuẩn bị sính lễ hay là của hồi môn?
Hai là cả hai phần đi.
Sau đó nghĩ đến trước đây tiên sinh từng nói một câu "cuối cùng ngươi cũng không gả ra ngoài được, mặt nàng liền đỏ tưng bừng.
Buổi tối hôm nay có cần để cửa cho hắn không?
Bộp!
Trà gia vỗ một cái lên cửa phòng, thầm nghĩ ý nghĩ của mình thật là đáng sợ.
Thật là đáng sợ.
Đúng lúc này bên ngoài bỗng có người nói: "Thẩm Lãnh sống ở đây sao?"
Nghe thấy giọng nói xa lạ này Trà gia liền giống như con mèo xù lông, một tay kéo cửa phòng ra, lần trước những người của Quán Đường Khẩu cũng tới nhà gây chuyện như vậy, bọn người kia vẫn chưa từ bỏ ý định.
Phá Giáp của nàng treo ở ngay bên cạnh cửa phòng, lúc nghe thấy bên ngoài có người nói là nàng liền tháo Phá Giáp xuống trước.
Một nam nhân trung niên nhìn khoảng 30-40 tuổi đứng ngoài cửa, mặc một bộ trường sam vải bông rất bình thường, nhưng khí chất đó rõ ràng không phải một người bình thường, tư thế đứng thẳng tắp ở cửa, dù cho y phục trên người bình thường nhưng lại có một kiểu khí chất quân nhân trời sinh, đó là thứ có trong xương tủy, chỉ sợ bản thân người này muốn giấu cũng không giấu được. Trà gia không biết, khí chất quân nhân này lại chính là một kiểu che giấu của người này.
Mà ngoại trừ khí chất quân nhân rõ ràng kia ra, còn có một cảm giác rất âm trầm. Trà gia không hiểu tại sao mình liếc mắt đã nhìn ra trong ánh mắt người này cất giấu một thứ gì đó rất âm lãnh rất âm lãnh, khiến nàng rất không thoải mái, giống như không phải người từ chỗ sáng đi ra vậy.
"Sầm tướng quân?"
Lúc Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn thấy người kia hiển nhiên cũng ngây người ra, hắn còn chưa đi tìm Sầm Chinh, Sầm Chinh lại vội vã đến tìm hắn rồi, điều này hiển nhiên không hợp lẽ thường.
Khi Sầm Chinh bí mật để hắn đi bắc cương đã không thông báo ngay cho Trang Ung, bây giờ trở về để tránh cho Trang Ung ngờ vực hơn nữa, không phải là ông ta nên chờ Thẩm Lãnh đến tìm ông ta sao? Cứ trực tiếp tìm đến đây như vậy, tuy đã thay một bộ bố y, nhưng lẽ nào còn có thể giấu được?
Sầm Chinh cười chỉ chỉ vào trong viện: "Không định để ta vào ngồi một chút?"
Thẩm Lãnh vội vàng nói: "Mau mời vào."
Sầm Chinh ừ một tiếng, sau khi vào viện liền thấy Thẩm tiên sinh đang nằm trên ghế, trong ánh mắt hơi hơi lóe lên một chút, sau đó cúi đầu chắp tay: "Đạo trưởng."
Thẩm tiên sinh ngồi dậy thở dài: "Mười mấy năm rồi không có ai xưng hô với ta như vậy."
Sầm Chinh nói: "Mười mấy năm trước được đạo trưởng dạy, đến bây giờ cũng không dám quên."
"Nói quá lời, vào trong ngồi đi."
Sầm Chinh gật gật đầu: "Lúc trước khi Hắc Nhãn của Lưu Vân Hội đến tìm ta, ta đã nghĩ nếu sư phụ của Thẩm Lãnh thật sự là vị đạo trưởng trước đây, tướng quân Trang Ung không biết thân phận của ta, nhưng đạo trưởng chỉ cần nhìn thấy ta là nhất định sẽ biết, dù cho mấy năm nay tướng mạo cũng có chút thay đổi."
Thẩm tiên sinh ừ một tiếng: "Dù sao trước đây người dạy cho các ngươi bài học đầu tiên là ta."
Sầm Chinh nói: "Cho nên đến bất cứ lúc nào, trong mắt ta đạo trưởng cũng là người giống như sư phụ."
Thẩm Lãnh nghi hoặc nhìn về phía Thẩm tiên sinh, tiên sinh cười cười: " nhắc tới Sầm tướng quân với ta, tất nhiên ta không biết là ai, nhưng gặp mặt thì cũng nhận ra ngay, trước đây bệ hạ..."
Sầm Chinh liếc nhìn người trong viện, có Trần Nhiễm, Trần đại bá, còn có Trà gia.
Ông ta lắc đầu: "Chuyện trước đây, đạo trưởng không nên tuỳ tiện nhắc đến, bởi vì Hắc Nhãn đã cho người chuyển lời của đạo trưởng đến Trường An, cho nên ta mới có thể lấy thân phận như thế này tới gặp đạo trưởng, nếu bệ hạ không nhận những lời đó, chắc đạo trưởng biết làm sao ta lại đến được."
Quả nhiên Thẩm tiên sinh không nói tiếp nữa, liếc nhìn sang Trần đại bá và Trần Nhiễm: "Về phòng trước đi, có một số chuyện quả thật các ngươi không tiện biết lắm, nếu biết sẽ nguy hiểm."
Trần Nhiễm vội vàng đỡ Trần đại bá vào trong phòng, đóng chặt cửa lại.
"Vào trong phòng ta đi."
Thẩm tiên sinh đứng dậy về phòng mình, Thẩm Lãnh và Sầm Chinh cùng đi vào theo, Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Trà gia một cái khẽ lắc đầu ý bảo sao, lúc này tay cầm Phá Giáp của Trà gia mới hơi nới lỏng một chút.
Sau khi vào phòng Sầm Chinh quay người đóng cửa phòng lại, nhìn cách bài trí trong gian phòng này: "Đạo trưởng vẫn thanh tâm quả dục như vậy."
Thẩm tiên sinh xì một tiếng khinh miệt: "Lời này thật giả, chỗ ta ở trước đây tục khí thế nào, khoa trương thế nào, giàu có thế nào."
Sầm Chinh cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ Thanh Tùng đạo nhân vẫn là Thanh Tùng đạo nhân đó, cho dù bản thân mình đứng trước mặt ông cũng vẫn là bộ dạng không sợ trời không sợ đất ấy, và còn cố chấp không chịu nghe lời.
"Ta tới tìm Thẩm Lãnh dặn dò một số việc."
Ông ta tháo một cái bọc vải ở sau lưng xuống đặt lên trên bàn, tay cứ luôn đặt trên cái bọc đó không rời.
"Không lâu sau ta sẽ bị điều đi Bình Việt đạo nhậm chức, chắc là trong vòng bảy ngày." Sầm Chinh liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Lãnh là nghĩ chẳng lẽ đây là sự sắp xếp sau lưng của Trang Ung? Nhưng ý nghĩ này đã bị hắn phủ định rất nhanh, nếu Sầm Chinh là người bệ hạ sắp xếp ở thủy sư phụ trách giám sát trên dưới thủy sư, vậy Trang Ung cũng không thể điều ông ta đi... chỉ có một người có thể điều ông ta đi.
Thẩm tiên sinh liếc nhìn cái bọc vải kia bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, trong nháy mắt sắc mặt liền khó coi: "Bệ hạ thật sự đã làm như vậy?"
"Thật." Sầm Chinh gật đầu: "Bệ hạ từng nói, cách này là năm đó đạo trưởng nghĩ ra, tuy là nhắc tới trong lúc trò chuyện, nhưng từ đầu đến cuối bệ hạ vẫn nhớ."
"Tên là gì?"
"Thông văn hạp."
"Ngay cả tên cũng không đổi à... Chẳng qua là khi đó ta tuỳ tiện nghĩ chơi thôi."
Lúc đó bệ hạ vẫn chưa phải bệ hạ mà là Lưu Vương, Lưu Vương chẳng qua là một nhàn tản vương gia bị lão hoàng đế lấy đi tất cả binh quyền rồi sắp xếp ở nơi xa xôi thôi, cho nên khi trò chuyện riêng tư cùng những người thân cận như Thẩm tiên sinh bọn họ cũng không có nhiều quy củ, cố kỵ như vậy, đương nhiên nội dung trò chuyện nếu bị hoàng đế lúc đó biết được, đó chính là trọng tội chém đầu, cho dù là Lưu Vương.
Nội dung nói chuyện là... Hoàng đế làm thế nào để tăng cường mức khống chế đối với quân đội.
Khi đó bệ hạ cũng không ngờ rằng không bao lâu sau là ông ta sẽ trở thành bệ hạ, tiên đế Lý Thừa Viễn chỉ lớn hơn bệ hạ hai tuổi, đang là độ tuổi sung sức, ai ngờ sẽ chết bất đắc kỳ tử?
Đó thật sự chỉ là một cuộc nói chuyện phiếm, đó thật sự chỉ là một ý tưởng mới mẻ mà Thẩm tiên sinh đột nhiên nghĩ ra.
Nhưng bây giờ bệ hạ thật sự đã làm chuyện này, hơn nữa ngay cả tên dùng cũng là do Thẩm tiên sinh nghĩ ra ban đầu... Thông văn hạp.
"Không được." Thẩm tiên sinh bỗng lắc đầu: "Lãnh Tử còn quá trẻ, hơn nữa hoàn toàn không biết chuyện trong phương diện này, nó làm không tốt chuyện này, cũng không thể đi làm."
"Không được?" Sầm Chinh cười: "Chẳng lẽ đạo trưởng đã quên thiên hạ chỉ có lời của một người nói ra mà bất cứ người nào cũng không thể nói không được, nếu ta đã mang vật này đến, chẳng lẽ đạo trưởng còn không hiểu? Thứ này ở trong tay ai, là người và ta có thể khống chế được sao?"
Vẻ mặt Thẩm tiên sinh rõ ràng ngưng trọng hơn, thậm chí Thẩm Lãnh còn nhìn thấy trong ánh mắt tiên sinh có sự lùi bước, nhiều năm như vậy, tiên sinh chưa từng lùi bước?
Trong một khắc đó, thậm chí Thẩm Lãnh còn cảm nhận được tiên sinh chuẩn bị từ bỏ quyết tuyệt cùng nhau, đưa hắn và Trà gia cao chạy xa bay rời khỏi nơi quỷ quái này.
"Không có cách nào, hắn muốn cũng phải nhận, không muốn cũng phải nhận." Sầm Chinh nhìn Thẩm tiên sinh nói với vẻ rất nghiêm túc: "Hơn nữa chức trách tuyệt mật này chỉ thuộc về người trong vương phủ trước đây, hiện giờ giao cho hắn, đây là vinh quang lớn cỡ nào? Đạo trưởng biết rõ hơn ai khác, bởi vì chúng ta đều là người do đạo trưởng chỉ dạy... Chúng ta đóng cửa nhưng phải nói chuyện rõ ràng một chút, lúc trước bệ hạ nhận nuôi những đứa con mồ côi như chúng ta, sắp xếp người như đạo trưởng huấn luyện chúng ta, ước nguyện ban đầu chỉ là để cho sau này chúng ta có thể sống sót thật tốt, mà lúc ấy đạo trưởng đã giấu bệ hạ cho chúng ta một nhiệm vụ khác, chính là nhiệm vụ này đã thay đổi tính chất của tồn tại chúng ta, thế nào, chuyện cho tới bây giờ, bản thân đạo trưởng đã quên rồi?"
Thẩm tiên sinh sắc mặt trắng bệch: "Không quên."
Làm sao có thể quên?
Lúc trước bệ hạ nhận nuôi rất nhiều trẻ mồ côi do chiến tranh, những đứa trẻ này nếu không được chăm sóc thì có thể sẽ lưu lạc đầu đường, có thể xảy ra bất trắc mà chết hoặc là biến thành lưu manh vô lại. Bệ hạ tìm bọn họ về nuôi lớn, dạy bọn họ bản lĩnh, là vì để cho bọn họ sống tốt.
Nhưng lúc đó tiên đế Lý Thừa Viễn cũng không có buông lỏng lòng ngờ vực đối với bệ hạ, uy vọng của bệ hạ ở trong quân thật sự rất cao, Lý Thừa Viễn không dám lơ là, thậm chí cực có khả năng luôn tìm cơ hội diệt trừ bệ hạ.
Vì thế, Thẩm tiên sinh đã cho những đứa trẻ mồ côi này một nhiệm vụ, nhiệm vụ cực đơn giản.
Sống vì Lưu Vương.
Mà lúc này đã khác xưa, những người này không còn là sống vì Lưu Vương nữa, mà là sống, hoặc chết vì bệ hạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]