Nói ra năm chữ mang theo gái xuất chinh này Thẩm Lãnh thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền muốn xem thử Trà gia có phản ứng gì.
Trà gia: "Ha ha, tốt như vậy à... Hử? Hả? !"
Sau đó sắc mặt từ từ trầm xuống: "Hoàng đế muốn huynh mang theo gái xuất chinh? !"
Thẩm Lãnh vừa thấy bầu không khí này phân rõ ràng không đúng, câu nói lãng mạn như thế, câu nói có khí phách như thế, lẽ nào không nên nhận được một cái ôm làm phần thưởng sao? Hay là, Trà gia không nên cười ngượng ngùng sao?
Hắn còn chưa cảm khái xong đã nhìn thấy một bóng đen lao tới trước mặt mình, sau đó làn gió thơm đập vào mặt... Bộp một tiếng, Trà gia lập tức nắm lấy cổ áo Thẩm Lãnh: "Nhìn vẻ mặt của huynh cũng rất vui vẻ đấy nhỉ, phụng chỉ tán gái đúng không."
Nàng liếc nhìn cái cây ở cửa phòng bếp.
Ánh mắt Thẩm tiên sinh thay đổi: "Buông tha cho cái cây kia... Đứa ngốc, sao ngươi lại không hiểu, ý của hắn là chính ngũ phẩm rồi!"
"Hả? Hử?" Trà gia nhìn về phía Thẩm Lãnh, từ từ buông tay ra: "Chính... ngũ phẩm rồi?"
Thẩm Lãnh thở dài: "Ta đã nói với nàng, vừa rồi nếu như ta bị nàng ném lên cây, trong bản Tẩy oan lục của dân gian kia phải ghi chép lại câu chuyện của ta, còn là loại oan khuất nhất ở trang đầu, hơn nữa có rửa cũng rửa không sạch nữa, nàng biết không..."
"Ai bảo huynh nói mang theo gái xuất chinh?"
"Gái là nàng đấy."
"Ha ha, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ninh-de-quan/3225840/quyen-1-chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.