Ông lão thấy có người đập vai mình, thổi râu, khẽ hừ hừ mấy tiếng, cười mắng:
- Mấy cái đứa nhóc này, đừng có mà bắt vai gia gia, gia gia già rồi, còn vỗ mạnh như vậy, muốn ông già này chết lâm hả?
Mặc dù có vẻ lớn tuổi nhất, nhưng ông kỳ thực lại là người khoẻ mạnh nhất, tuổi đã vào lục tuần, gương mặt tuy đầy nếp nhăn, tóc đã chia đều ra hai màu nhưng còn có thể nhìn ra trước kia ông là tuyệt sắc mỹ nam cỡ nào.
- Gia gia, là A Ngọc, A Ngọc về rồi đây.
Trầm Ngọc có chút buồn cười, khoé môi cong lên một độ cung khó thấy.
Ông lão vừa nghe đến hai từ "A Ngọc" lập tức quay đầu lại, vừa thấy chính là cháu gái bảo bối mình hằng ngày nhớ mong, suýt chút ngậm không được miệng.
- A...A Ngọc! Về rồi sao không báo cho gia gia một tiếng, để gia gia đi đón con! Xem này, trời ơi, da đều đen như người của Hung Nô mất rồi! Cháu gái bảo bối của ta!
Trầm Ngọc bật cười, lấy tay làm động tác "suỵt", ông lập tức ngoan ngoan mà che miệng mình lại, ngó nghiêng xung quanh thấy đều là người nhà mới vỗ ngực thở phào.
- Gia gia, chuyện này sau này đừng có nói loạn, nếu không...
- Ta biết ta biết, mau, A Ngọc, bảo bối mau tới đây, mấy ông già này nhân lúc con không có ở nhà, bắt nạt gia gia của cháu đến phát khóc rồi đây!
Ông nói xong còn đặc biệt lấy tay áo giả vờ lau đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-nguyet-tan-minh-duy-nga-doc-ton/2974836/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.