Một đêm vui vẻ qua đi, cả Thịnh Đô dần chìm trong an lạc hưởng nhàn, mùa xuân cây cối xanh tươi mát lành.
Phủ Trấn Bắc Hầu Trầm Ngọc tướng quân khải hoàn trở về, được Thịnh vương đặc cách miễn thượng triều một tháng.
Đối với chuyện này, người buồn nhất có lẽ là Trầm Lạc Ngư, bởi vì không có nữ nhi đi theo, ông lên chấm công cũng thấy mệt nữa.
Đừng nhìn bề ngoài Thịnh đô bề ngoài quốc thái dân an, kỳ thực bên trong lại thối rửa mục nát, chính sách cai trị cổ lỗ sĩ, vua quan ham mê tửu sắc, chìm đắm trong sa hoa, bách tính bên ngoài cho dù có nghèo chết không có chỗ chôn cũng chẳng liên quan gì tới họ.
Đối với chuyện này Trầm Lạc Ngư khuyên không được lại thôi, chỉ có thể âm thầm gửi chi viện cho nữ nhi ở biên cương trấn thủ, góp một phần cho Trầm Ngọc đỡ phải phiền não.
Dạo này Thịnh vương ngày càng quá đáng, còn trong tối ngoài sáng âm thầm nhắc nhở ông, nên ông mới cắn răng gửi thư cho Trầm Ngọc nói nàng đánh nhanh thắng nhanh liền trở về.
Còn may chốn biên ải dễ thủ khó công, mới nhanh chóng đem về thắng lợi, là lý do trực tiếp để Thịnh vương triệu Trầm Ngọc hồi Thịnh đô.
- Hoa Hoa, không đi sao?
Trầm Ngọc xoa xoa mi tâm, cười đến có chút bất đắc dĩ:
- Cha, bệ hạ ban ân, con muốn đi cũng không được...
Sau đó lại làm ra vẻ tiếc hận, cho ông một cái ôm đầy cõi lòng, an ủi:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-nguyet-tan-minh-duy-nga-doc-ton/2974834/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.