Lạc Sương vỗ cánh bay đi, một sợi lông vũ uyển chuyển bay phấp phới trong gió, cuối cùng lại nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Cánh cửa gỗ khép lại, bóng người thanh niên đã không còn ở trong phòng.
Trầm Ngọc trở về tẩm phòng, cố tình lựa chọn một bộ y phục tối giản, thấp điệu nhất có thể.
Trường bào hôi sắc* khoác lên nhìn có vẻ già trước tuổi, cố tình mặc trên người nàng lại phi thường tiên khí, đầu đội kim quan màu bạc, đai áo treo một cái ngọc bội khắc chữ "Ngọc" cực kỳ tinh xảo, nhìn qua đã biết không phải vật phàm.
Trầm Ngọc sờ lớp trang dung trên mặt, suy nghĩ trong đầu:
"Cũng không biết bao giờ mới có thể bỏ đi cái thứ muốn mạng này, ngày nào cũng trang nam nhân, quá mệt."
Sau đó, lại không nhịn được oán hận một câu:
"Đều tại cái lão chết tiệt họ Tiêu kia, nếu không phải lão không cho phép nữ tử tòng quân, ta cũng không có mệt như thế này..."
Phát tiết mấy câu, lại bực bội vỗ vỗ lên mặt mình vài cái, Trầm Ngọc mới thoả mãn mà rời phủ.
Nàng không biết phải nên đi đâu, thôi thì cứ đi dạo vài vòng, biết đâu lại có thu hoạch về cách cải mệnh thì sao?
Chỉ là Trầm Ngọc vừa ra cửa lại bắt gặp một người mà nàng không muốn nhìn thấy nhất lúc này.
- Trầm ca ca!
Trên đầu Trầm Ngọc chảy xuống ba đường hắc tuyến, khoé môi điên cuồng co rút:
"Âm hồn không tan!"
Bất quá tuy là chán ghét như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-nguyet-tan-minh-duy-nga-doc-ton/2974832/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.