Diệp Tịch Vụ lạnh lẽo liếc xéo Diệp Trạch Vũ khiến hắn thức thời câm miệng lại.
Nàng ta tiến lên, miệng nở một nụ cười rạng rỡ, ngữ khí cũng cực kỳ dịu dàng:
- Trầm ca ca, huynh nhận đi, cái túi thơm này muội đã thêu rất lâu mới hoan thành được...
Trầm Ngọc bảo trì trầm mặc, không tự giác mà kéo chặt dây cương điều khiển ngựa lùi ra đằng sau, tránh thoát bàn tay đang giơ lên giữa không trung của Diệp Tịch Vụ.
Y đạm bạc nói:
- Diệp nhị tiểu thư, Diệp Trạch Vũ là huynh trưởng cô, huynh trưởng như cha, không nên bất kính.
Nói một hồi, y lại lùi về sau mấy bước rồi tiếp tục nói:
- Hơn nữa, cảm phiền Diệp nhị tiểu thư sau này đừng gọi tại hạ là Trầm ca ca, nếu tại hạ nhớ không nhầm thì tại hạ nhỏ hơn cô những bốn tuổi.
- Cuối cùng, chúng ta không thân, những đồ vật như túi thơm này, không cần lại tặng tại hạ, tại hạ sẽ không nhận.
Sau đó Trầm Ngọc kéo chặt dây cương, tuấn mã lập tức bay nhanh như gió, lướt qua người Diệp Tịch Vụ.
Tóc mái nàng ta bay bay, y phục lụa thượng hạng vô tình bị ngựa giẫm một đường, chân cũng suýt đứng không vững.
Diệp Trạch Vũ chống tay đứng dậy, nhìn nàng ta ngây ngô cười, có chút không hiểu:
- Muội có làm sao không vậy? Muội bị người khác chán ghét mà cười cái gì?
Diệp Tịch Vụ lập tức trợn trắng mắt, ghét bỏ mắng:
- Tại sao ta lại có một tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-nguyet-tan-minh-duy-nga-doc-ton/2974838/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.