Sắc mặt Tiêu Lương cực kỳ không tốt, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tự thẹn không bằng tướng quân đây.
Các khách mời nghe ra giọng điệu gã không vui nên cũng thu liễm lại một ít, cười nhẹ nhàng hơn hẳn...
Trầm Ngọc chỉ cảm thấy nhàm chán, hoàn toàn không có ý tứ đáp lại lời của gã, yên lặng ngồi nhìn sắc trời.
Yến tiệc tổ chức ở Ngọc Đình các, lúc trước còn được Thịnh vương Tiêu Dực đích thân viết bảng hiệu ban thưởng, cũng xem như là có chút tiếng tăm trong Thịnh đô này.
Bàn tiệc được bày trong sảnh lớn, sảnh này lại rất rộng rãi, chỉ cần ngước nhìn một chỗ nào đó cũng có thể bắt gặp một cái cửa sổ lớn.
Bầu trời bên ngoài vẫn còn đen, mây giăng kín bầu trời, làm người ta nhìn lên cũng không cấm thổn thức.
Tiết trời xấu đến độ khiến người nhìn cũng vô thức cảm thấy khó thở.
Ầm.
Một tia sét đánh xuống.
Trầm Ngọc loáng thoáng nhìn thấy trên bệ cửa sổ có một bóng đen lướt qua như bay, thoạt nhìn khá giống một con mèo hoang.
Nàng chà sát hai ngón tay vào nhau, lãnh đạm nhìn về phía cửa, trong lòng lại thở dài.
"Lại tới rồi."
Quả thật nàng đoán không sai, chưa đầy thời gian một chung trà, hộ vệ bên ngoài đã hô lên:
- Diệp tiểu tướng quân Diệp Thanh Vũ, Diệp nhị tiểu thư Diệp Tịch Vụ - Thịnh Đô Phủ Tướng Quân Diệp thị đến!
Trầm Ngọc tự giác xoay người đi, tận lực để Diệp Tịch Vụ không chú ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-nguyet-tan-minh-duy-nga-doc-ton/2974820/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.