“Tỷ tỷ?” Giọng hắn như một viên đá phá vỡ bầu không khí ngưng động, tràn ra tầng tầng gợn sóng. 
“Ngươi nhìn thấy ta à.” Không biết vì sao ta có chút lúng túng, di chuyển lên trước đi về phía hắn. 
“Tỷ tỷ.” Hắn bất ngờ bổ nhào qua, nhưng trong khoảnh khắc chạm vào cơ thể ta, hắn lại sững sờ. 
Tay của hắn xuyên qua cơ thể ta hết lần này đến lần khác, cuối cùng kiệt sức quỳ trên đất. 
“Ta là quỷ, cơ thể là hư vô.” Ta thử an ủi hắn. 
Hắn cúi đầu, sợi tóc bay tán loạn, khi ngẩng đầu nhìn ta lần nữa, hai mắt đã tràn ngập tơ máu, trông càng giống quỷ hơn ta. 
“Tỷ tỷ, ta rất nhớ tỷ.” Cảm xúc mãnh liệt trong ánh mắt hắn như muốn bao phủ lấy ta, giọng nói cũng khàn đến không thành tiếng. 
“Thật ra ta luôn ở bên cạnh ngươi, chỉ là ngươi không nhìn thấy ta.” Ta ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào hắn. 
“Là vì quá hận sao? Hận ta không xây cho tỷ một tòa kim ốc, hận ta hậu cung ba ngàn giai lệ, hay là hận ta chèn ép người trong tộc của tỷ?” 
"Quả thật trước đây ta rất hận, nhưng ta đã chết rồi, cũng không thể hận mãi*.” 
*Nguyên văn: Lục đại giai không. Bao gồm: đất, nước, lửa, không khí, ý thức. Cái gọi là "không" không phải là không có, mà là không thể tồn tại vĩnh hằng. Ý nữ chính là bả buông bỏ hết rồi. 
“Vậy tại sao tỷ tỷ còn ở lại bên cạnh ta?” Trong mắt hắn chợt dâng lên một tia hi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-mon-huu-oan/2793383/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.