Đầu bên kia điện thoại cười hì hì nói: "Lỗ Tấn từng nói, cãi nhau thì cãi nhau, ầm ĩ thì ầm ĩ, em yêu anh có trời biết."
Trương Tẫn Án: "Lỗ Tấn bảo là ông ấy chưa từng nói như vậy."
Anh nghe giọng nói trong điện thoại bên tai ho khụ khụ: "Vậy đại sư Trương Thư Vũ đã từng nói."
Trương Tẫn Án ồ một tiếng, giọng nói giả vờ cực kỳ vô tội: "Đại sư Trương Thư Vũ là ai, tôi không quen. À... tôi nhớ ra rồi, người này không phải đã từng là em gái của tôi đây ư?"
Đối phương không những không bực mà ngược lại còn bật cười ha ha, giọng điệu vô cùng nịnh hót, so với người chí chóe lúc trước quả thực là hai người khác nhau: "Hì hì hì, em sai rồi anh ơi, mới nãy em bị điên, hì hì hì."
Thái độ Trương Thư Vũ thay đổi lớn như vậy chỉ trong vòng mười phút, đều là nhờ sự hiểu biết của Trương Tẫn Án về cô.
Trương Thư Vũ này vô tư từ nhỏ, chỉ cần không quá tức giận thì một quả táo ngọt ngào là có thể khiến cô quên sạch sành sanh thù hận.
Thế là đợi Trương Thư Vũ nói mấy lời tàn nhẫn yếu ớt xong, Trương Tẫn Án bèn đưa điện thoại cho Giang Tự Dương để cậu trò chuyện với cô vài câu, căn bản không cho cô cơ hội tức giận. Đến khi anh nhận lại điện thoại thì quả nhiên tâm trạng Trương Thư Vũ đã khôi phục như lúc trước, bắt đầu lại ỷ thế không coi ai ra gì, thậm chí bảo Trương Tẫn Án hỏi xin chữ ký Giang Tự Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-duong-bat-ha/1065253/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.