Nghe cậu bé trả lời, Thương Kiến Diệu chợt nghiêng đầu nhìn cậu ta.
Sau khi im lặng nhìn chăm chú hai ba giây, Thương Kiến Diệu đột nhiên nở nụ cười, rồi lại đưa mắt nhìn về màn hình LCD trước mặt.
"Hóa ra nhóc chính là Tiểu Xung." Hắn cực kỳ hứng thú hỏi: "Vậy nhóc có biết một bà lão đội mũ len màu đen sậm không? Mặt đầy nếp nhăn, mặc váy dài len màu đen ấy."
Tiểu Xung còn đang chăm chú điều khiển tay cầm chơi game, thuận miệng đáp lại:
"Biết chứ. Bà ấy là người tốt, lúc còn sống luôn canh gác giúp tôi, không để cho người khác quấy rầy tôi. Hì hì, tôi bảo với bà ấy là tôi thích yên tĩnh để chơi game, đọc các loại sách, không muốn người khác làm ồn tới tôi, thế là bà ấy thật sự làm vậy luôn."
Thương Kiến Diệu nhìn hình ảnh game mà hắn không hiểu cho lắm, hỏi:
"Bà ta có thể nghe hiểu những lời nhóc nói?"
"Không phải anh cũng hiểu hay sao?" Tiểu Xung thấy câu hỏi của đối phương thật kỳ quặc.
"Cũng đúng." Thương Kiến Diệu gật đầu, lại đồng ý với ý nghĩ của cậu bé kia: "Sau khi bà ấy chết, không còn ai canh cửa giúp nhóc nữa?""Có chứ..." Tiểu Xung vừa trả lời thì lập tức ngậm miệng lại, dồn toàn bộ chú ý vào trò game trước mặt.
Thương Kiến Diệu chỉ thấy hình ảnh dường như trở nên kịch liệt hơn một chút.
Chờ khi trận "chiến đấu" đột ngột xảy ra chấm dứt, Tiểu Xung mới nói tiếp:
"Còn mấy cô chú, anh chị đang canh gác giúp tôi. Bọn họ còn có thể dọn dẹp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-da-du-hoa/1736955/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.