Đây là lời giải thích hợp lý nhất mà cô có khả năng nghĩ đến khi kết hợp yếu tố hoàn cảnh và những gì gặp được lúc trước.
Nếu không phải bị khống chế, Thương Kiến Diệu hiện đang còn sống hẳn là không có chuyện không đáp lại lời nào chứ.
Long Duyệt Hồng càng hiểu Thương Kiến Diệu hơn, có chút căng thẳng nói:
"Cũng có khả năng là cậu ta gặp "nguy hiểm", đang mắt to trừng mắt nhỏ với "nguy hiểm", ai chớp mắt trước là kẻ đó nói trước, coi như thua luôn."
"Thương Kiến Diệu sẽ làm như vậy, tôi tin, nhưng tại sao "nguy hiểm" lại phải chiều anh ta?" Tưởng Bạch Miên vừa nói, vừa từng bước tiếp cận cửa gỗ có lỗ thủng hình người.
Sau khi đến gần, cô thấy bên trong có ánh sáng đang lóe lên.
"Có lẽ là năng lực của "chú hề suy luận"..." Bạch Thần hạ nhỏ giọng nói một câu.
Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng:"Bất kể là tình huống nào, cứ giải cứu người trước đã."
Cần lay cho tỉnh thì lay, cần ngắt quãng "trận đấu không chớp" thì ngắt luôn.
Bạch Thần, Long Duyệt Hồng lập tức làm theo nội dung khi huấn luyện, yểm trợ cho tổ trưởng.
Tưởng Bạch Miên giơ tay lên, xuyên qua lỗ thủng trên cửa, bắn vào trong một phát súng.
Trong tiếng súng nổ vang vọng, cô vọt tới chỗ vị trí khóa cửa, trong động tĩnh răng rắc mà xoay người sang dựa lưng vào tường, tránh né tập kích.
Long Duyệt Hồng và Bạch Thần chia nhau đứng ở vị trí góc nghiêng hai bên, nhắm vào bên trong. Một khi có động tĩnh gì là bọn họ sẽ lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-da-du-hoa/1736956/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.