Cứ như vậy, bà ta nhắc đi nhắc lại lời này đến khi đứa bé hóa thành một bộ hài cốt, đến khi trên mặt bà ta đầy những nếp nhăn.
Mãi cho tới bây giờ, có khả năng bà ta vẫn còn ở đâu đó trong phế tích này, ôm lấy tã lót quấn hài cốt đứa bé, không ngừng lẩm bẩm: "Các người... làm ồn tới... Tiểu Xung rồi..."."
"Aaa, đừng có dùng kiểu kể truyện ma để suy đoán chuyện nghiêm túc thế này chứ!" Long Duyệt Hồng nghe mà toàn thân lạnh toát, trong tai như vang vọng câu nói "Các người... làm ồn tới... Tiểu Xung rồi..."
"Cậu không thấy đề tài này rất tốt sao?" Thương Kiến Diệu tỏ ra khá nuối tiếc.
"Cậu cũng không sợ sao?" Long Duyệt Hồng hỏi vặn lại với vẻ mặt khá vặn vẹo.
Tưởng Bạch Miên cắt ngang cuộc "tranh cãi" của hai người, khẽ gật đầu nói:
"Điều đó cũng na ná những gì tôi nghĩ. Được rồi, không thảo luận nữa, sơ bộ hiểu biết tình huống là được. Chúng ta mau rời khỏi dưới lòng đất, quay về tầng một. Đến lúc đó sẽ có thời gian suy xét lại."
"Vâng, tổ trưởng!" Long Duyệt Hồng cố gắng hạ giọng của mình xuống.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi tới cuối của lối đi nhỏ trước mặt.
"Rẽ bên trái!" Tưởng Bạch Miên nói không chút do dự.
Rẽ trái xong đi tới cuối đường lại rẽ phải là có thể trở lại hành lang nơi cửa vào lối thoát hiểm.
Sau khi dặn xong, Tưởng Bạch Miên theo bản năng quay đầu nhìn bên phải.
Nơi đó đi thông vào sâu trong tầng lầu này.
"Ài, tiếc quá, thật sự muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-da-du-hoa/1736954/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.