Nghe những gì Thương Kiến Diệu miêu tả, Long Duyệt Hồng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, sợ hãi dấy lên trong lòng, không nhịn được mở miệng cắt ngang đối phương:
"Ngừng, ngừng! Đừng có đáng sợ như vậy có được không?"
"Giúp cậu ghi nhớ rõ hơn thôi mà." Thương Kiến Diệu giải thích với vẻ mặt rất đứng đắn: "Chờ sau này cậu gặp được, có thể phản ứng trước tiên."
"Đừng, đừng như vậy, không gặp phải thì tốt hơn!" Long Duyệt Hồng quả thực sợ cái mồm thối này của Thương Kiến Diệu, bởi vì anh ta tự nhận mình là con trai vận xui, sợ bạn tốt nói gì thì điều đó sẽ kéo tới.
Thương Kiến Diệu ừ một tiếng, trái lại nhìn Tưởng Bạch Miên ở phía trước, thành khẩn gật đầu nói:
"Cảm ơn."
Ban nãy khi hắn miêu tả, Tưởng Bạch Miên chủ động chiếu đèn pin qua bên này, đưa tới hiệu quả vô cùng tốt.
Trong bốn người bọn họ, chỉ có Tưởng Bạch Miên cầm đèn pin trong tay. Những người khác vì bưng vũ khí, hoàn thành việc bắn đầu tiên, cho nên chỉ bật đèn pin đang treo trên đai vũ trang, để nó chiếu thẳng xuống mặt đất, làm sáng một khu vực không lớn xung quanh.
Tưởng Bạch Miên cười một tiếng, chuyển đèn pin soi tới phía trước:
"Những gì anh nói ban nãy khá giống suy đoán của tôi. Nếu ảo giác mà chúng ta nhìn thấy không phải từ bản thân, như vậy chắc chắn là tới từ người Vô Tâm cao cấp đã tạo ra ảo giác kia. Mà với trí tuệ chỉ cao hơn dã thú của mình, cô ta không có khả năng tạo ra việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-da-du-hoa/1736953/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.