Duẫn Phú cười nói: “Hồi bẩm Gia, đã tra xét rõ ràng, lúc tôi đến, Vân La ngồi ngay tại ngoài cửa lớn, nói là lạc đường mấy lần, khó khăn lắm mới đi được đến nơi đó, hiện tại đều đã an bài thoả đáng, tôi đã để cậu ấy vào ở Duyệt Tâm Các, an bài nha đầu vú già hầu hạ, chỉ chờ Gia lúc nào phân phó, liền đón cậu ấy trở về.”
Duẫn Giám Phi yên tâm, hưng trí gật đầu nói: “Thế là tốt rồi, đợi đến ngày nào đó đi đón hắn, ta muốn đích thân đánh xe ngựa, khiến hắn vui mừng.” Nói xong lại hỏi Duẫn Phú: “Hắn không có điều gì muốn nói với ta hay sao?”
Duẫn Phú cười nói: “Gia, các người thật đúng là có thần giao cách cảm, sao lại biết cậu ấy có lời muốn chuyển vậy, đúng vậy, Vân La nói, mong rằng Gia chuyên tâm vào đại kế của mình, đừng để cho Thái hậu thất vọng, chớ thương nhớ cậu ấy quá nhiều, lưỡng tình nếu đã thực sự sâu đậm, hựu khởi tại triều triều mạc mạc.” Vừa dứt lời, Duẫn Giám Phi bỗng nhiên nghi hoặc giương mắt: “Ngươi nói hắn nói cái gì? Lưỡng tình nếu thực sự sâu đậm, hựu khởi tại triều triều mạc mạc?” (Đại ý : Nếu như đã yêu nhau sâu đậm, hà tất phải sớm tối bên nhau?)
Duẫn Phú ngẩn ra, rồi lập tức cười nói: “A, không phải, câu phía sau là tôi căn cứ vào ý tứ của Vân La mà thêm vào thôi, cũng không chính xác là thế.”
Duẫn Giám Phi gật gật đầu: “Ừm, cũng không khác nhau là mấy, được rồi, ngươi mệt mỏi suốt một ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong/764625/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.