“Tuy rằng Ai gia không thích hắn, chính là Ai gia không thể không bội phục hắn, tuy rằng là một người tàn tật, không có bản lĩnh gì, nhưng hắn đến cuối cùng, cũng không mất đi bản sắc nam nhi.” Thái hậu thì thào tự nói, trong mắt lại có lệ quang, nàng xoay người lại, nháy mắt như là già đi mất mười tuổi: “Khinh Doanh, có lẽ tất cả những gì Ai gia đã làm, đều là sai lầm cả, có phải hay không?” Nàng gọi cung nữ tâm phúc của mình đến.
Khinh Doanh nhìn về hướng vách đá, không nói lời nào, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Những gì Thái hậu đã làm là đúng hay sai, nô tỳ không biết, nô tỳ chỉ biết là cả đời này, cũng không thể quên được con người này, nô tỳ có thể nói là đã giết người vô số, thế nhưng người có thể thong dong dứt khoát như vậy lại vốn khó dứt bỏ tình duyên trần thế, nô tỳ biết cả đời này không thể gặp được người thứ hai.”
Lão giả lúc trước tiến lên, ha hả bồi cười nói: “Thái hậu cùng cô nương đây làm sao vậy? Bất quá chỉ là chết một tên nam sủng mà thôi, cho dù hắn......” Không đợi nói xong đã bị Thái hậu hét lớn một tiếng ngắt lời: “Câm miệng, các ngươi mỗi người đều nhớ kỹ cho Ai gia, hắn...... Không phải là nam sủng của Giám Phi, mà là ái nhân của Giám Phi. Nếu hắn là thân nữ nhi, hoàn toàn đủ tư cách làm hoàng hậu của nó.” Nàng lại trở lại nhìn thoáng qua vách núi tối đen, lắc đầu nói: “Ai, hiện tại nói những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong/764624/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.