Vân La ngạc nhiên dừng cước bộ: “Lão...... Lão bá, ông...... nói gì vậy?” Hắn hỏi xong, bỗng nhiên như là đã hiểu ra, sắc mặt trắng bệch, lại lẩm bẩm một mình: “Là Thái hậu sao? Ha hả, nàng...... Dĩ nhiên là không chịu buông tha ta rồi, đúng vậy, ta nên sớm nghĩ ra mới phải, thái độ của nàng thay đổi nhanh như thế. Ta đã cho rằng...... cha mẹ nào trong thiên hạ cũng đều giống nhau cả, nhưng...... vẫn là sai rồi.” 
“Vân công tử xin mời, đi thẳng về phía trước thôi.” Lão giả cười lạnh một tiếng, tránh đường, trong mắt lại ánh lên hàn quang, hiển nhiên là đã được chỉ lệnh, nếu Vân La chạy trốn, ngay lập tức giết chết. Bất quá không cho hắn cơ hội hạ sát thủ, Vân La sửa sang lại vạt áo, lại ngẩng đầu, vẻ mặt hờ hững đi qua hắn. 
Phía trước là một đỉnh núi cao, hắn cũng có chút kỳ quái, Thái hậu muốn giết chính mình, căn bản không cần phải tự mình đến đây tiễn hắn ra đi, chỉ là một tên nam sủng bé nhỏ không đáng kể mà thôi, chỉ cần phái sát thủ ra, không đến nửa khắc là có thể giải quyết xong. 
Trong đám sương dần dần xuất hiện một đám người. Thái hậu xiêm y trắng thuần, xinh đẹp đứng ở nơi đó, trên khuôn mặt, thần sắc quyết tuyệt không ảnh hưởng đến được vẻ tuyệt đại tao nhã của nàng. Phía sau nàng có mấy người cung nữ cùng thị vệ, nhìn thấy Vân La đến, đều nhanh chóng thối lui sang hai bên. 
“Ai gia vốn nghĩ, sự tình sẽ không thể thuận lợi như thế.” Thái hậu nhìn Vân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong/764623/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.