“Vân La, ngươi......” Duẫn Giám Phi buông ra Vân La, kinh ngạc nhìn hắn, chỉ thấy hắn thản nhiên nở nụ cười nhẹ: “Thái hậu lúc trước...... có phái người tới hỏi ta, hỏi ta có nguyện ý rời khỏi một thời gian rồi lại trở lại bên cạnh ngươi hay không. Duẫn Giám Phi, nàng là mẫu thân của ngươi, chúng ta hẳn là tin tưởng nàng, hơn nữa, hơn nữa nếu nàng thật sự muốn giết ta, căn bản không cần phải khó khăn như vậy, đúng hay không?”
“Vân La.” Cái gì cũng không cần nói, ái nhân của hắn, đây là người mà hắn yêu thương, cho dù trong lòng bất an, cho dù không ủng hộ việc mình đoạt lấy ngôi vị hoàng đế, thế nhưng...... Thế nhưng Vân La đều bao dung, bao dung cho sự ích kỷ cùng tham lam của mình, hắn ôm lấy Vân La thật chặt: “Ta sẽ đi đón ngươi, ngươi phải chờ ta Vân La, ngươi nhất định phải chờ ta, một năm sau, không, nửa năm sau, thậm chí không cần nửa năm, ta sẽ đi đón ngươi.”
“Nếu như vậy, ngươi còn chờ cái gì nữa? Có lẽ ngày mai ta sẽ rời đi.” Vân La cúi đầu, trên mặt là một mảnh đỏ hồng, hắn cúi thấp đầu, hai tay chậm rãi sờ soạng lên eo Duẫn Giám Phi, giúp hắn cởi nút dây, nhưng có lẽ là bởi vì quá căng thẳng, cởi mãi mà không xong. Ngay cả đôi tay luôn luôn linh hoạt đều có vẻ vụng về như vậy.
Vân La như vậy Duẫn Giám Phi chưa bao giờ được thấy, xấu hổ lại có chút khiếp sợ, trên mặt mang theo vẻ kiều nhu khó gặp lại hết sức hài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong/764622/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.