Lý Dung nghe Lý Xuyên hét lớn, vội vàng quay đầu lại, thấp thoáng nhìn thấy Lý Xuyên nhanh chẳng khác gì tên bay khỏi cung, từ trong đám người đuổi theo.
Người cũng theo cậu chạy đến còn có Bùi Văn Tuyên, người bị dọa bởi tiếng hét của Lý Xuyên và Tô Dung Khanh đang đứng lẫn trong đám đông.
Nàng chỉ mơ hồ nhìn thấy được một bóng hình, lúc này thị vệ phía sau lại nhắc nhở: “Điện hạ, xin bám chặt vào!”
Nói xong, ngựa chợt nhảy lên, lập tức một trận mưa tên lại trút xuống, không biết nhắm vào đâu.
"A tỷ!" Lý Xuyên nhìn Lý Dung chạy vào rừng, hai mắt phút chốc trừng to, như phát điên thúc ngựa đuổi theo. Nhóm người đuổi theo sau cậu vội la lên: “Điện hạ, bọn thần sẽ nhanh chóng vào rừng cứu Công chúa, xin Điện hạ đừng mạo hiểm!"
Lý Xuyên vốn không còn nghe lọt những gì họ nói, cứ thế xông thẳng vào rừng.
Từ xa, khi nhìn thấy hai tỷ đệ họ đều chạy vào rừng, Bùi Văn Tuyên không kiềm được thầm mắng Lý Xuyên hành động lỗ mãng. Trình độ cưỡi ngựa của hắn cao hơn Lý Xuyên, nên dù Lý Xuyên chạy trước nhưng chẳng bao lâu sau khi cậu vào rừng, Bùi Văn Tuyên đã đuổi kịp cậu.
Bùi Văn Tuyên cưỡi ngựa chạy song song Lý Xuyên, hắn nôn nóng nói lớn: “Điện hạ, trong rừng rất nguy hiểm, ngài...”
“Nguy hiểm hay không còn cần ngươi nhắc sao?!” Lý Xuyên quay đầu tức giận mắng: “Đi theo ta làm gì? Mau đi cứu người đi!"
Nghe vậy, Bùi Văn Tuyên đột nhiên hồi thần, Lý Xuyên đang cố ý vào rừng!
Đám người kia tuy ép Lý Dung phải chạy vào rừng nhưng mục đích thật sự lại là Lý Xuyên. Cho nên chỉ cần Lý Xuyên chạy vào theo, đại đa số binh lực đều sẽ đến bao vây, diệt trừ Lý Xuyên, nhờ vậy Lý Dung mới có được nhiều cơ hội sống hơn.
"Bùi Văn Tuyên, ta giao a tỷ của ta cho ngươi đó,” Lý Xuyên siết chặt dây cương, quay đầu nhìn Bùi Văn Tuyên, cắn răng nói: “Nếu ngươi dám phụ lòng tỷ ấy, dù có biến thành quỷ, Cô tuyệt đối cũng sẽ không tha cho ngươi!”
Nói xong, Lý Xuyên chợt thay đổi phương hướng, chạy về một phía khác. Nhìn theo Lý Xuyên vừa mắng vừa chạy sâu vào rừng, Bùi Văn Tuyên cũng không đắn đo bao lâu đã dẫn người nhanh chóng đuổi theo Lý Dung.
Lý Dung cũng không rõ lắm mình đang chạy đi đâu, trốn về nơi nào.
Nàng chỉ thấy phía sau mình đều là truy binh, thị vệ bảo vệ nàng cuối cùng vẫn bị một mũi tên bắn rơi xuống ngựa. Máu người nọ bắn tung tóe lên người Lý Dung, nàng móc một thanh chủy thủ từ trong ngực ra và đâm thẳng vào thân ngựa. Bị chấn kinh, con ngựa chạy như điên về phía trước, nàng nằm rạp trên lưng ngựa, nhắm chặt hai mắt không dám quay đầu lại.
Bùi Văn Tuyên nhìn theo Lý Dung đang cố gắng chạy thoát ngay phía trước, giữa bọn họ bị ngăn cách bởi vô vàn sát thủ, Lý Dung không thể dừng lại, vì nếu như thế, hắn sẽ không có cách gì có thể cứu được nàng.
Nhưng nếu Lý Dung không ngừng lại, với tốc độ hiện tại, hắn cũng không cứu được nàng.
Vì thế hắn chỉ có thể đuổi theo sát phía sau Lý Dung, vào những khoảnh khắc nguy hiểm cận kề, hắn một mặt bảo hộ vệ yểm trợ, giúp hắn giải quyết đám sát thủ tiến đến ngăn cản họ, mặt khác, hắn sẽ vào những lúc có kẻ nào tiếp cận Lý Dung, giương cung bắn chết kẻ đó.
Sau khi tình hình trên kéo dài được một thời gian, thị vệ bên cạnh mới lên tiếng nhắc nhở: "Đại nhân, chúng ta cần phải bảo Điện hạ lập tức dừng lại, phía trước chính là vách núi!"
Bùi Văn Tuyên mím chặt môi không nói gì, hắn hơi rướn người về phía trước, nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Dung.
Bùi Văn Tuyên thầm tính toán khoảng cách giữa hai người, hiện tại không thể bắt con ngựa Lý Dung đang cưỡi dừng lại được vì một khi như vậy, với số sát thủ đang đuổi theo Lý Dung, e rằng hắn sẽ không kịp đến cứu nàng.
Cần phải có ai đó chạy đến và bảo vệ Lý Dung trước, từ đó tạo một cơ hội để họ có thể tiếp cận Lý Dung!
Cũng chính vào thời khắc đó, hắn nghe thấy một tiếng gọi thất thanh từ nơi xa truyền đến: “Bùi Văn Tuyên!"
Vừa ngẩng đầu lên, Bùi Văn Tuyên đã nhìn thấy, đằng xa, Tô Dung Khanh đang thúc ngựa tiếp cận Lý Dung từ phía bên cạnh.
Bùi Văn Tuyên lập tức hiểu được ý của Tô Dung Khanh, y chính là người sẽ tạm thời bảo vệ và mang đến một tia hy vọng sống cho Lý Dung!
Thứ hắn nhìn ra được thì đám sát thủ đang trốn trong tối cũng nhìn ra được, không đợi Tô Dung Khanh đến trước mặt Lý Dung, một đợt mưa tên bỗng nhiên ào ào trút xuống!
Lý Dung nắm chặt lấy bờm ngựa, lao thẳng về phía trước. Sau khi nghe thấy con ngựa sợ hãi hí to một tiếng, trước mắt Lý Dung trời đất như quay cuồng, con ngựa vì bị đau mà không ngừng giãy giụa. Cuối cùng, vì không thể giữ vững được nữa, nàng đã bị ngựa hất văng xuống đất.
Trước mặt nàng bây giờ chính là một vách núi, khi nàng ý thức được cả cơ thể mình đang rơi xuống, trong vô thức ý chí sinh tồn đã khiến nàng phải liều mạng bắt lấy mọi thứ mà nàng có thể bắt được.
Chính vào khoảnh khắc đầy tuyệt vọng ấy, một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên vươn ra, nắm chặt lấy tay của Lý Dung.
Nửa người trên của đối phương đều đã trườn ra khỏi vách núi. Với tư thế treo lơ lửng như thế, đối phương hoàn toàn không có nơi nào để bám vào và mượn lực kéo nàng lên cả.
Vì thế, khi Lý Dung chỉ kịp ngẩng đầu nhìn khuôn mặt người nọ, người ấy đã cùng ngã xuống vách núi.
Vào khoảnh khắc hai người còn treo vắt vẻo bên rìa vách núi, cuối cùng Bùi Văn Tuyên cũng kịp chạy đến. Nhưng khi hắn chỉ vừa kịp chạm vào một phần tay áo của Tô Dung Khanh, hắn đã phải trơ mắt nhìn họ rơi xuống vực.
Khi hắn còn đang bàng hoàng, Triệu Trọng Cửu nhanh chóng giữ chặt hắn lại, sốt ruột quát lớn: "Ngài có nhảy xuống theo cũng vô dụng thôi!"
Bùi Văn Tuyên vẫn chưa thoát khỏi sự bàng hoàng, Triệu Trọng Cửu vừa chém một tên sát thủ nhào đến, vừa giữ chặt cánh tay của Bùi Văn Tuyên: "Đại nhân, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là bảo vệ Thái tử."
Nghe vậy, Bùi Văn Tuyên quay đầu lại nhìn gã, cánh tay mà Triệu Trọng Cửu đang nắm căng chặt, như thể chủ nhân của nó đang dùng hết sức khống chế cảm xúc. Triệu Trọng Cửu không khỏi nhẹ giọng khuyên: "Đại nhân, hiện tại ngài là hy vọng sống lớn nhất của Điện hạ. Càng tìm được Điện hạ sớm bao nhiêu, cơ hội sống sót của Điện hạ sẽ càng nhiều bấy nhiêu."
"Ta biết."
Bùi Văn Tuyên cúi đầu, khống chế ngữ khí ra lệnh: “Lập tức cho người xuống vực thám thính, tìm kiếm tung tích của Công chúa."
"Những người khác mau đi tìm Thái tử."
Lúc nói câu đầu tiên, giọng hắn còn có chút run rẩy, đợi đến khi nói đến câu thứ hai, hắn đã hoàn toàn trấn định.
Hắn đứng thẳng người dậy, gạt phăng tay Triệu Trọng Cửu ra, như thể chưa có gì từng xảy ra, còn đi trấn an ngược lại những người khác: “Ta không sao, ta vẫn ổn."
Nói xong, hắn quay đầu lại, quan sát tình hình trận chiến phía sau.Đại đa số sát thủ trong rừng đều đuổi theo Lý Xuyên, còn Lý Dung thì rơi xuống vực, Bùi Văn Tuyên cũng không cần đắn đo gì nữa, hắn vừa nhìn đám sát thủ bị người của hắn bao vây, vừa thấp giọng phân phó: "Bắt sống hai tên để tra hỏi, những kẻ khác đều giết hết đi."
Hạ lệnh xong, dưới sự bảo vệ của thị vệ, hắn chạy ra khỏi rừng, vừa đi hắn vừa ra lệnh sắp xếp tất cả mọi chuyện, như thể chuyện ban nãy không hề ảnh hưởng gì đến hắn, nhưng lúc Triệu Trọng Cửu dời mắt nhìn xuống dưới thì thấy bàn tay đang cầm kiếm của hắn cứ thế không ngừng run rẩy.
Lúc Bùi Văn Tuyên dẫn người ra khỏi rừng, Thượng Quan Nhã và Tô Dung Hoa đã mang theo Vũ Lâm Vệ kiểm soát tình hình.
Lý Minh đã về cung trước, Lý Xuyên thì mới được cứu ra.
Trên người cậu đâu đâu cũng là vết thương, lúc Bùi Văn Tuyên chạy đến, Lý Xuyên cố gắng mở mắt ra, thở hổn hển nhìn Bùi Văn Tuyên hỏi: "Tỷ của ta đâu?"
"Công chúa vẫn ổn, Điện hạ cứ nghỉ ngơi trước đi, hãy bảo trọng thân thể ạ."
Bùi Văn Tuyên bình tĩnh đáp lại, Lý Xuyên thở phào một hơi, trên vai cậu vẫn còn một mũi tên chưa được rút ra. Cậu yếu ớt thở hắt ra vài tiếng, ra lệnh cho Bùi Văn Tuyên: “Ta... Ta phải ngủ một giấc. Đợi ta, đợi ta tỉnh lại, ta muốn gặp a tỷ."
Nói xong, Lý Xuyên nâng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên, trong mắt mang theo vài phần cầu xin: "Ta sợ ngươi... Sợ ngươi gạt ta, ta... Ta không yên tâm."
"Điện hạ yên tâm đi," Bùi Văn Tuyên đứng dậy, sau khi lệnh người hầu nâng Lý Xuyên vào doanh trướng, hắn quay sang nhìn Lý Xuyên, thần sắc bình tĩnh nói: “Nếu Công chúa xảy ra chuyện gì, ta sẽ mang theo đầu mình đến gặp ngài."
Nghe vậy, Lý Xuyên rốt cuộc yên tâm, cậu thở hổn hển nhắm mắt lại, được người vào nâng vào doanh trướng dưỡng thương.
Lý Xuyên vào doanh trướng xong, Bùi Văn Tuyên mới quay đầu lại nhìn Thượng Quan Nhã, dặn dò những chuyện đêm nay phải làm xong: "Nếu Lý Thành không chết thì phải bảo người trong cung giám sát cho kỹ. E rằng Tây Bắc sẽ xảy ra một chút biến cố, nhớ bảo Lận Phi Bạch phải chuẩn bị binh mã sẵn sàng để có thể tiến vào biên giới bất kì lúc nào. Về thương thế của Thái tử Điện hạ cũng phải trông chừng cẩn thận, dù là sống hay chết cũng không thể để lộ ra ngoài. Tối nay hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, chuyện ngày mai, đợi ta trở về rồi tính tiếp."
"Đợi ngươi trở về?"
Thượng Quan Nhã nhíu mày: "Đã lúc nào rồi mà ngươi còn định đi đâu?"
"Điện hạ bị rơi xuống vực, ta phải đi tìm Điện hạ."
Thượng Quan Nhã ngẩn người, thái độ của Bùi Văn Tuyên quá trấn định khiến nàng hoàn toàn không thể ngờ được Lý Dung đã xảy ra chuyện.
"Những chuyện còn lại xin làm phiền đại tiểu thư."
Bùi Văn Tuyên hành lễ, cũng không đợi Thượng Quan Nhã trả lời đã xoay người rời đi.
Thượng Quan Nhã rốt cuộc hồi thần, vội vã nói: "Bùi Văn Tuyên, ngươi... "
"Ta rất ổn, ta không sao cả." Bùi Văn Tuyên đưa lưng về phía Thượng Quan Nhã, nhẹ nhàng gật đầu đáp: “Đại tiểu thư không cần lo lắng."
Nói xong, Bùi Văn Tuyên nhanh chóng đi về phía trước.
Hiện tại trời đã tối, hắn một mình bước đi trong bóng đêm, dáng đi rất vững vàng, nhưng không biết vì sao, từ bước chân như đang được dùng hết sức để kiểm soát kia, Thượng Quan Nhã vẫn có thể nhìn ra được một chút chật vật đã vượt ra khỏi tầm khống chế từ lâu.
Như thể sức lực của người này đã cạn kiệt, không còn đường để quay đầu nữa.
Vào khoảnh khắc ấy, Thượng Quan Nhã hoàn thoàn hiểu được một chuyện, người rơi xuống vực là Lý Dung, nhưng người rơi xuống địa ngục, lại là Bùi Văn Tuyên.
"A Nhã." Tô Dung Hoa đi đến đứng phía sau nàng, Thượng Quan Nhã không hề quay đầu lại nhìn gã.
Nàng nhìn theo bóng lưng Bùi Văn Tuyên dần khuất xa, nói bằng âm thanh rất khẽ: "Chàng đã nhìn thấy chưa, Tô Dung Hoa," Thượng Quan Nhã xoay người, nhìn người thanh niên đứng phía sau mình, khẽ cười nói: “Tô Dung Khanh đã nằm ngoài tầm khống chế từ lâu lắm rồi. Ngay từ đầu, y đã bắt tay với Nhu phi, nâng đỡ Túc Vương, lợi dụng Hoằng Đức hãm hại Bùi Văn Tuyên, từ vụ án quân lương, khoa cử đến chuyện thay đổi chế độ thuế má và vụ ám sát trong chuyến đi săn mùa đông này nữa, tất cả đều có đệ đệ của chàng nhúng tay vào."
"Y không chấp nhận việc Thái tử Điện hạ đăng cơ, mà Thái tử cũng sẽ không bỏ qua cho y."
"Ta cũng từng cho rằng…" Thượng Quan Nhã quay đầu lại, nhìn về phương xa, cho dù họ đang ở vùng ngoại ô, bầu trời vào đông cũng không thể nhìn thấy rõ ngôi sao, Thượng Quan Nhã mỉm cười nói: “Giữa chúng ta, ngoài Bệ hạ, cũng chẳng có trở ngại gì quá lớn. Chỉ cần Thái tử đăng cơ, chúng ta đã có thể ở bên nhau. Thật ra chàng tính vậy không sai, vì ta cũng có suy nghĩ giống như vậy."
"Nhưng sau này, ta dần nhận ra, Tô Dung Khanh không chịu chấp nhận Thái tử, mà chàng cũng sẽ không bao giờ từ bỏ Tô Dung Khanh. Ta từng hỏi chàng có chịu làm gia chủ của Tô gia hay không, bây giờ ta muốn chàng trả lời ta một lần nữa..."
Thượng Quan Nhã ngước nhìn gã: “Nếu cái giá để Thái tử đăng cơ là cái chết Tô Dung Khanh, chàng có sẵn lòng không?"
Tô Dung Hoa không nói gì.
Trong mắt Thượng Quan Nhã chứa đầy sự thấu hiểu, nàng bật cười nói: "Chàng đương nhiên không muốn. Nhưng Thái tử là gốc rễ của Thượng Quan gia, sẽ không bao giờ có chuyện ta từ bỏ Thái tử, cũng không bao giờ có chuyện ta rời bỏ gia tộc. Cho nên chàng thấy rồi đấy," hai mắt Thượng Quan Nhã lấp loáng ánh nước: “Ta và chàng chỉ có bế tắc mà thôi.”
"Ta rất cảm kích chàng."
Thượng Quan Nhã đi đến trước mặt Tô Dung Hoa, sau đó chìa tay, đưa cho Tô Dung Hoa bộ bài chắn thần tài mà gã từng đưa cho nàng.
"Cảm kích chàng vì đã giúp ta nhận ra, thì ra dù là con cháu thế gia cũng có thể sống một cách chân thành, nhiệt huyết đến thế. Nhưng, ta thực sự xin lỗi…" tuy Thượng Quan Nhã đang cười, nhưng giọng nói đã mang theo chút nghẹn ngào: “Cuộc đời sau này của ta, sẽ không bao giờ chạm vào bài lá nữa."
Thượng Quan Nhã đặt bộ bài vào tay Tô Dung Hoa. Nàng ngước mắt nhìn người trước mặt, khoảng cách giữa họ rất gần, gần đến nỗi nàng có thể cảm nhận được hơi thở và hơi ấm của cả hai, chúng chẳng khác gì hai làn khói trong lò đốt hương, loáng thoáng quấn vào nhau và bốc lên cao.
"Tô Dung Hoa," Thượng Quan Nhã rốt cuộc nói tiếp: “Rời khỏi Hoa Kinh đi, du sơn ngoạn thủy, đừng trở lại đây nữa."
Vào lúc tình hình giáo trường loạn như ong vỡ tổ, Lý Dung được Tô Dung Khanh ôm ghì vào lòng, rơi thẳng xuống một hồ nước dưới vách núi.
Sóng nước đập mạnh vào cơ thể khiến Lý Dung lập tức bất tỉnh, đợi đến lúc nàng tỉnh lại, nàng cảm nhận được mình đang nằm trên một đống cỏ khô, bên cạnh đang có một đống lửa đang cháy.
Lý Dung ngồi phắt dậy, phút chốc, cảm giác đau đớn từ dưới chân truyền lên đại não. Nàng hít hà một hơi, vội vàng cúi đầu nhìn thì thấy trên cẳng chân có một vết thương rất dài, tuy đã được băng bó song hễ nhúc nhích là sẽ rất đau.
Tiếp đến, Lý Dung nhìn một vòng xung quanh, nơi này là một sơn động, diện tích cũng không lớn, ở giữa có đốt một đống lửa, bên cạnh đó là một đống cỏ khô trải ra như một chiếc giường nhỏ, cũng chính là nơi Lý Dung đang yên ổn nằm.
Mà ở một góc cách đó không xa, Tô Dung Khanh ngồi khuất trong bóng tối. Y đang cầm thanh chủy thủ mà Lý Dung mang theo trước khi rơi xuống vực, trên người y chỉ mặc một chiếc áo đơn màu trắng, dường như khắp người y đểu rải rác các vết thương, máu từ vết thương chảy ra thấm đỏ chiếc áo trắng, trông vô cùng ghê rợn.
Dường như y đang hôn mê, mái tóc xõa tung, sắc mặt có chút tái nhợt như bị bệnh, y dựa người vào một khối đá lớn nhô ra khỏi vách động, hai mắt nhắm nghiền, hàng mày thì nhíu chặt. Dù lúc Lý Dung thức dậy tạo ra một tiếng động khá lớn nhưng cũng không thể đáng thức y.
Lý Dung đi cà nhắc từng bước đến gần Tô Dung Khanh, định khom lưng lấy lại chủy thủ. Nhưng vào khoảnh khắc nàng vừa chạm vào nó, Tô Dung Khanh đột nhiên giơ tay, đè tay nàng lại. Lý Dung lạnh lùng ngước mắt lên thì thấy Tô Dung Khanh đang thở hổn hển nhìn nàng, ánh mắt lộ ra một tia cầu xin.
"Yên tâm đi," Lý Dung hiểu được thông điệp y muốn truyền đạt, nàng gạt bàn tay không còn chút sức lực nào của y ra, cầm lấy chủy thủ và bình tĩnh nói: “Ta còn có việc muốn hỏi ngươi, tạm thời không giết ngươi."
Nói xong, nàng cầm chủy thủ đi đến ngồi cạnh đống lửa.
Vũ khí mang đến cho nàng một chút cảm giác an toàn, nàng tự ôm lấy mình, tay cầm chủy thủ, thẫn thờ ngồi đó hồi lâu.
Chẳng biết thời gian trôi qua được bao lâu, bên ngoài bắt đầu đổ mưa, tiếng mưa rơi tí tách truyền vào sơn động. Lúc này, Tô Dung Khanh rốt cuộc mở miệng, dường như vì bị nhiễm phong hàn nên giọng nói của y có chút khàn: "Điện hạ muốn hỏi ta chuyện gì?"
Lý Dung không đáp, chỉ im lặng nhìn ngọn lửa nhảy nhót trước mặt. Phải rất lâu sau, nàng mới nói: "Ta không biết nên hỏi từ đâu.""Điện hạ có thể không hỏi."
Giọng Tô Dung Khanh rất nhỏ.
Nhưng thật ra bọn họ đều biết, khi Lý Dung quyết định hỏi y, trong lòng nàng đã nắm chắc được tám chín phần.
Mà việc nàng hỏi, chẳng qua chỉ để xác nhận lại mà thôi.
"Kiếp trước, trước khi ta chết, Bùi Văn Tuyên có đến gặp ta, ta loáng thoáng ngửi được một mùi hương gì đó trên người chàng ấy. Chàng ấy am hiểu cách điều chế hương, mùi hương yêu thích đều thuộc tông mùi trầm và không dễ phát hiện, chàng ấy chắc chắn sẽ không dùng mùi hương kia nên ta đã âm thầm ghi nhớ điểm này. Sau đó ta và chàng ấy bắt đầu cãi vã, sau khi chàng ấy vì quá tức giận mà nói muốn giết ta và bỏ đi, ngươi có bưng cho ta một chén thuốc. Lúc ta uống xong thì đột nhiên phát độc, ngươi nói với ta đó là độc Hương mỹ nhân, ta cho rằng Bùi Văn Tuyên vì nâng đỡ Nhị hoàng tử mới hạ độc ta, túi thơm kia là mùi của Hương mỹ nhân và chén thuốc chính là thuốc dẫn."
"Sau này ta và Bùi Văn Tuyên sống lại, chúng ta có đối chiếu lại thông tin, khi đó ta mới biết được, thì ra mùi hương trên người Bùi Văn Tuyên phát ra từ túi thơm ngươi đưa cho hắn. Ngươi nói sức khỏe ta không tốt, người bên ngoài khi vào phòng cần mang theo túi hương thảo dược để tránh việc ta bị ho khan. Cho nên ta nghĩ, chính ngươi là người giết ta.”
"Ban đầu, vì ngươi không phải sống lại như bọn ta nên dù chân tướng thế nào cũng không quan trọng, ta chưa từng có ý định truy cứu đến cùng. Nhưng khi nhận ra ngươi cũng sống lại, ta cũng từng hỏi ngươi, vì nghe chính miệng ngươi thừa nhận nên ta cũng tự đặt dấu chấm hết cho chuyện này."
"Vậy…" giọng Tô Dung Khanh có chút yếu ớt: “Hôm nay Điện hạ còn muốn hỏi gì nữa?"
"Nhưng hôm nay ta lại cảm thấy, việc này không hề đơn giản như vậy."
Nghe xong Tô Dung Khanh chầm chậm nâng mắt, đón nhận ánh mắt của Lý Dung.
"Hôm nay, Bùi Văn Tuyên hạ độc Hương mỹ nhân cho Tạ Xuân Hòa, nhưng sau khi Tạ Xuân Hòa trúng độc lại không hề phát độc ngay. Từ đó có thể thấy được, có thứ gì đó đã kéo dài thời gian phát độc của Tạ Xuân Hòa. Lúc ta chạy tới thì ngửi được trên người Tạ Xuân Hòa có một mùi hương lạ, nó giống hệt với mùi hương trên người Bùi Văn Tuyên vào hôm ta gặp hắn lần cuối cùng.”
"Ban đầu, ta tưởng đó là độc Hương mỹ nhân," Lý Dung nhớ lại từng chi tiết trong ngày hôm nay: “Nhưng sau khi gã sai vặt vừa lấy túi thơm kia đi, Tạ Xuân Hòa lập tức nôn ra máu, gã sai vặt đổ thuốc trong túi thơm vào nước, nói là có cao nhân chỉ điểm, bảo nó là thuốc giải rồi đút cho Tạ Xuân Hòa uống. Cho nên, ta có đủ lý do để nghi ngờ," Lý Dung dừng lại, ngẩng đầu nhìn người thanh niên đang ngồi khuất mình trong bóng tối: “Năm xưa, túi thơm mà ngươi đưa Bùi Văn Tuyên không phải là thuốc độc mà là thuốc giải hòng kéo dài thời gian phát độc của Hương mỹ nhân."
"Điện hạ không am hiểu việc điều chế hương, có lẽ Người ngửi nhầm thôi.”
Tô Dung Khanh kiên định đáp.
"Ngay cả mùi hương ta ngửi được là gì ngươi cũng không biết…" Lý Dung không kiềm được phì cười hỏi: “Thì dựa vào đâu dám khẳng định là ta ngửi nhầm chứ?"
Tô Dung Khanh không nói gì, Lý Dung nhìn y: "Nói đi, năm xưa là ai giết ta."
"Là ta." Tô Dung Khanh thừa nhận không chút do dự.
Thấy y vẫn cứng đầu, không biết nặng nhẹ như thế, Lý Dung chợt khẽ cười nói: "Tô Dung Khanh, là ta đã cứu ngươi."
Hàng mi của Tô Dung Khanh hơi rung lên, Lý Dung đứng dậy, khập khiễng đi từng bước đến trước mặt Tô Dung Khanh. Nàng khom lưng, cúi đầu nhìn y nói: "Ta là chủ tử của ngươi, ta nuôi ngươi suốt hai mươi năm, cả đời ta chưa từng cầu xin ngươi bất kì chuyện gì, hôm nay ta xin ngươi, hãy nói cho ta biết."
Trong mắt nàng thấp thoáng có ánh nước: "Là ai, đã giết ta?"
"Điện hạ...” Tô Dung Khanh ngẩng đầu nhìn nàng: “Chuyện này không quan trọng."
"Nếu nó không quan trọng," Lý Dung bật cười hỏi: “Vậy lúc trở về, người và ta hãy cùng phò tá Xuyên nhi đang cơ đi."
Tròng mắt Tô Dung Khanh phút chốc rụt lại, Lý Dung quan sát từng chi tiết trên nét mặt của y, nàng ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Tô Dung Khanh hỏi: "Không phải năm xưa ngươi từng nói, một khi vào phủ Công chúa, ngươi nguyện kết cỏ ngậm vành, dùng cả đời để báo đáp ơn cứu mạng của ta sao? Tô Dung Khanh, ngươi muốn làm trái lời thề sao?"
"Không phải..."
"Vậy ngươi và ta cùng phò tá Xuyên nhi đăng cơ thì có làm sao chứ?"
"Điện hạ, Lý Xuyên, cậu ta giết chết cả gia tộc của ta."
"Nhưng hiện tại đệ ấy vẫn chưa làm gì mà?" Lý Dung kiên định nói: “Vì sao ngươi vẫn không muốn bỏ qua cho đệ ấy?"
"Ngươi và ta đều được sống lại một lần nữa, nên chúng ta có thể ngăn cản được rất nhiều chuyện. Chúng ta cùng phò tá Xuyên nhi đăng cơ, ngươi sẽ là gia chủ của Tô gia, kiếp này, ngươi có thể trải qua một cuộc sống tốt đẹp. Ta sẽ làm mai giúp ngươi, để ngươi có thể cưới cô nương mà mình thích. Có ta ở đây, Xuyên nhi sẽ không thể làm gì thế gia được đâu. Ngươi không cần lo lắng gì nhiều cả,” âm thanh của Lý Dung cực kì dịu dàng: “Chúng ta cùng nhau giúp Xuyên nhi trở thành hoàng đế, sau đó chúng ta sẽ có thể..."
"Sẽ không có cái kết tốt đẹp nào đâu!"
Tô Dung Khanh không kìm nén thêm được nữa, y đặt tay lên vai Lý Dung nói: "Điện hạ, xin Người đừng quan tâm chuyện gì hết, sau khi quay về, Người hãy dẫn Bùi Văn Tuyên rời khỏi Hoa Kinh đi, một năm sau, ta sẽ đón Người về kinh."
"Về kinh để chứng kiến cảnh Xuyên nhi đăng cơ sao?" Lý Dung chờ mong hỏi lại.
Như thể đã đến giới hạn cuối cùng, Tô Dung Khanh không kiềm được hét lớn: "Cậu ta không thể đăng cơ được!"
Sau khi y thét xong câu trên, hai người phút chốc im bặt.
Như ý thức được mình vừa nói gì, Tô Dung Khanh không dám ngẩng đầu, hai tay vẫn đặt trên vai Lý Dung, y một mực cúi gằm mặt, hơi thở có chút hổn hển.
Lý Dung nhìn Tô Dung Khanh, vẻ mặt mang theo sự thương xót."Nói ra sự thật thì đã sao?" giọng Lý Dung vô cùng bình tĩnh: “Ngươi cho rằng ta luôn thấy gút mắc chuyện ở kiếp trước ư? Trong chốn hoàng cung này, ai phản bội ta cũng chẳng sao cả, và ta chắc chắn sẽ không thấy đau lòng.”
“Tuy ngươi không nói nhưng thật ra ta cũng biết. Năm xưa, ta nhất định đã trúng độc Hương mỹ nhân, nếu không ngươi sẽ không dùng thuốc giải của Hương mỹ nhân. Sau khi Tô Dung Hoa chết, người biết công thức điều chế Hương mỹ nhân chỉ có ba người, ngươi, Bùi Văn Tuyên, và cả…” Lý Dung cảm thấy để thốt ra hai chữ kia vô cùng khó khăn, thậm chí bản thân đã phải hao phí sức lực cả một đời: “Lý Xuyên."
"Nếu không phải ngươi, cũng không phải Bùi Văn Tuyên, vậy còn có thể là ai chứ?"
"Dung Khanh, ta không phải một chú chim hoàng yến được ngươi nuôi trong phòng kín, ta có thể chịu được phong ba bão táp, cũng từng được trải nghiệm thứ gọi là trời cao biển rộng. Nếu ngươi còn xem ta là Điện hạ của ngươi, vậy thì, hãy ngẩng đầu lên nhìn ta và nói cho ta biết…" Lý Dung nhìn y, giọng nói rất đỗi dịu dàng: “Là ai, đã giết ta?"
Tô Dung Khanh vẫn lặng im không nói.
Bên ngoài là tiếng mưa rơi tí tách, Lý Dung vẫn kiên nhẫn đợi y.Sau hồi lâu, Tô Dung Khanh rốt cuộc lên tiếng…
"Là tất cả mọi người."
Lý Dung ngẩn người, bàn tay đang nắm lấy vai nàng của Tô Dung Khanh hơi run rẩy, y nâng mắt nhìn Lý Dung nói: "Là ta, là Lý Xuyên, là tất cả bọn ta đã giết chết nàng."
Bên ngoài sơn động bỗng có sấm sét đánh xuống, tuy trên mặt Tô Dung Khanh vương đầy nước mắt, nhưng như thể vì đã buông bỏ được thứ gì đó, y đang nở một nụ cười cực kì thư thái.
"Cho nên Điện hạ, Người có biết vì sao, dù được ban cho cơ hội sống lại lần nữa, ta vẫn không muốn giúp Lý Xuyên đăng cơ không?"
"Người có biết vì sao, rõ ràng ta sống lại, ta quay về quá khứ, ta khỏe mạnh và vẫn còn là một nam nhân bình thường song ta vẫn phải trơ mắt nhìn Người gả cho người khác không?!"
"Ta không muốn giành sao? Ta không dám giành sao? Ta không thắng nổi hắn sao?! Tất cả đều không phải!"
"Chỉ là vì…" giọng Tô Dung Khanh dần nhỏ xuống, y nhìn Lý Dung cười nói: “Ta không có tư cách."
"Loại người như ta và Lý Xuyên chỉ xứng sống dưới địa ngục mà thôi."
"Ta đáng chết, nhưng Lý Xuyên…" ánh mắt Tô Dung Khanh hiện tại tiêu điều chẳng khác gì một bãi tha ma mọc đầy cỏ hoang: “Cũng không đáng được sống."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]