"Nhưng ta đã cứu ngươi rồi." mưa càng ngày càng lớn, bên ngoài, sấm chớp vang lên từng tiếng đùng đoàng, Lý Dung nhìn người thanh niên tuấn tú ưu nhã trước mặt, dùng chất giọng đùa cợt mang theo chút nghiêm túc hỏi: "Ngươi có thể trả mạng lại không?"
Tô Dung Khanh không đáp, lẳng lặng đón nhận tầm mắt của Lý Dung, hai người cứ thế im lặng nhìn nhau, dùng ánh mắt để chất vấn và tàn sát đối phương.
Không một ai chịu nhún nhường.
Sau hồi lâu, Tô Dung Khanh bật cười đáp: "Được."
Y như thể vừa đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng: "Khi nào ta đưa Điện hạ đến được ngôi cao xong, ta sẽ 'trả lại' cái mạng này cho Điện hạ."
"Ngươi nghĩ ta sẽ tin những gì ngươi nói ư?"
Lý Dung mỉa mai hỏi, Tô Dung Khanh cầm thanh củi, cời đống lửa đáp: "Điện hạ có tin hay không cũng không quan trọng, điều đáng nói ở đây là bây giờ, câu trả lời của Điện hạ là gì."
Nói xong, Tô Dung Khanh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt Lý Dung: "Liệu Điện hạ vẫn còn muốn tiếp tục đối đầu với ta chỉ để giúp đỡ Lý Xuyên, kẻ đã giết Người hay đồng ý rời khỏi vòng chiến, chờ xem kết cục. Hay Người sẽ bắt tay với ta..." Tô Dung Khanh vô cùng điềm tĩnh nói: "Giúp Lý Thành đăng cơ, sau đó phế truất Nhu phi, giết Lý Thành, nâng đỡ ấu đế, thao túng thiên tử kiểm soát triều đình, từ đó Điện hạ có thể đường đường chính chính trở thành người khống chế quyền lực của vương quốc này."
"Nhưng Lý Thành sắp chết rồi." Lý Dung cười nói.
"Cậu ta sẽ không bao giờ chết được."
Tô Dung Khanh quyết đoán đáp lại, Lý Dung lập tức hiểu được ẩn ý của Tô Dung Khanh.
Nếu Tô Dung Khanh đã đặt hết vốn liếng vào Lý Thành, y đương nhiên sẽ chuẩn bị trước rất nhiều thứ, thậm chí dù là chuẩn bị một thế thân cho Lý Thành cũng là chuyện thường.
Trừ khi Lý Thành chết ngay trước mặt mọi người, nếu không Lý Thành sẽ không bao giờ chết.
Nghe Tô Dung Khanh bình tĩnh nói ra những lời kinh thiên động địa kia xong, Lý Dung lại chẳng hề thấy khó hiểu, dù chỉ là mảy may, thay vào đó nàng chỉ khẽ cười nói: "Ngươi thật sự dám nghĩ đấy."
"Điện hạ không dám sao?"
Tô Dung Khanh hỏi lại: "Hay là Điện hạ không muốn?"
Những gì Tô Dung Khanh nói chẳng khác gì ma chú quanh quẩn bên tai nàng: "Bất kể là ai đăng cơ, chỉ cần Điện hạ còn ham muốn quyền lực, Người sẽ luôn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của đối phương. Chuyện này không liên quan gì đến chuyện Điện hạ trả giá nhiều hay ít, từ trước đến nay, vua chúa có mấy ai chẳng phải kẻ được chim bẻ ná, được cá quên nơm đâu? Nếu Điện hạ không nỡ vứt bỏ quyền lực, cớ gì không nắm chặt lấy nó?"
"Cuối cùng Lý Xuyên vẫn sẽ đăng cơ, Thượng Quan Nhã cũng không phải là người lương thiện gì, kiếp trước Điện hạ tin lầm họ một lần, chẳng lẽ bây giờ Người vẫn định tin lần thứ hai sao?"
"Chẳng lẽ ta có thể tin ngươi sao?"
Nghe những câu nói kia được phát ra từ miệng Tô Dung Khanh, Lý Dung cảm thấy quá sức buồn cười: "Họ sẽ phản bội ta, còn ngươi thì không như vậy chắc?"
"Cho nên ta không cần Điện hạ tin tưởng ta, đây chỉ là... một cuộc giao dịch có lợi nhất mà Điện hạ từng tham gia thôi."
"Có lợi?"
"Điện hạ," Tô Dung Khanh kiên định nói: "Ngay từ đầu, Thôi Thanh Hà đã là người của ta rồi."
Nghe thế, sự trào phúng vốn luôn hiện diện trên gương mặt Lý Dung cuối cùng đã thay đổi, sắc mặt nàng dần lạnh xuống, hai mắt chiếu thẳng vào Tô Dung Khanh, bên tai là âm thanh đầy kiên định của y: "Bây giờ Tần Lâm hẳn đã chết rồi."
"Mất đi Tần Lâm, nếu tính hết số binh mã của Thượng Quan gia, Bùi gia và ở Thanh Châu của nàng, e rằng không vượt qua sáu mươi ngàn. Chưa tính binh mã của Tô gia hay Bệ hạ, chỉ tính riêng Tiêu Túc thôi đã có năm mươi ngàn binh. Một khi chiến tranh nổ ra, các ngươi hoàn toàn không có phần thắng. Hơn hết, Người sẵn sàng khơi màu chiến hỏa chỉ vì tư lợi cá nhân sao?"
Lý Dung không nói gì, nàng siết chặt tay thành quyền, ánh mắt lạnh như băng.
"Ngoài chuyện này ra, ngay từ đầu ta đã dàn xếp mọi chuyện ở Hoa Kinh, cũng đã chuẩn bị đâu vào đó," Tô Dung Khanh vờ như chẳng nhận thấy được sự căm thù của nàng: "Ta xin mạn phép nhắc nhở Điện hạ, trạm đóng quân cách Hoa Kinh gần nhất là do một tướng quân họ Tô cai quản."
"Một ván cờ như thế..." Tô Dung Khanh như thể đã vứt bỏ tất cả, ngước mắt nhìn Lý Dung hỏi: "Lý Xuyên hơn tám phần sẽ chết, Điện hạ có gì cần đắn đo lựa chọn chứ?"
"Đây chính là..." Lý Dung như thể thông suốt được điều gì đó: "Mục đích cuối cùng của ngươi."
"Chính vì thế, Điện hạ..." Tô Dung Khanh rũ mắt: "Lựa chọn của Người là gì?"
Tô Dung Khanh nói xong, hai người đều rơi vào sự im lặng.
Bên ngoài, những tiếng gọi tên Lý Dung càng ngày càng gần hơn, vì biết Lý Dung không thể lập tức đưa ra quyết định, Tô Dung Khanh đứng dậy, đi đến lấy quần áo đang phơi bên đống lửa và mặc vào: "Điện hạ có thể từ từ ngẫm lại, nếu có bất kì quyết định gì, dù là bỏ đi hay ở lại, Người hãy đến cửa hàng hương liệu của Tô gia cho người thông báo với vi thần, vi thần..." Tô Dung Khanh nâng tay lên, hành đại lễ với nàng: "Xin đợi Điện hạ."
Lý Dung không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Dung Khanh, Tô Dung Khanh hơi liếc nhìn ra bên ngoài: "Bùi Văn Tuyên đến rồi, hắn và vi thần vốn có xích mích, vi thần xin phép đi trước."
Nói xong, y nhanh chóng bước ra khỏi sơn động, Lý Dung lắng nghe tiếng bước chân của y, nàng vẫn giữ tư thế ngồi quỳ dưới đất, đưa ra câu hỏi cuối cùng: "Nếu ngươi đã nắm chắc phần thắng như vậy, cớ gì còn cho ta cơ hội lựa chọn?"
Tô Dung Khanh chợt dừng lại, y nhìn phía dưới sơn động, lúc này Bùi Văn Tuyên đứng trong rừng ngẩng đầu lên, vừa hay cũng nhìn thấy y đang đứng trước cửa động.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Tô Dung Khanh, Bùi Văn Tuyên lập tức biết được Lý Dung đang ở gần đây, do đó hắn chạy thục mạng về phía sơn động.
Tô Dung Khanh nhìn đối phương cách mình càng ngày càng gần, biết thời khắc chia tay đã cận kề, y có chút mất tiếng nói: "Đã đến nước này, Người hỏi thế còn nghĩa lý gì đâu?"
Nếu trả lời, sẽ chỉ tăng thêm sự đau khổ.
Nhưng nếu không trả lời, lại cứ thấy không cam lòng.
Giống hệt vô số lần nhớ lại, vô số lần trơ mắt nhìn Lý Dung cách mình càng ngày càng xa, vô số đêm nằm mơ thấy cảnh tượng họ gặp nhau ở xuân yến, nhớ lại ngày nàng thành hôn, lúc đón dâu nhìn nàng mặc áo cưới, che quạt ngồi đó, lúc đánh cờ với nàng ở tháp Bắc Yến, còn cả kiếp trước, khoảnh khắc nàng khẽ khàng hỏi y: "Dung Khanh, hay là ta hòa ly với Bùi Văn Tuyên nhé?"
Cũng có đôi khi y sẽ không ngừng tự hỏi, nếu có thể cắt đứt mọi sự ràng buộc sau đó tiến về trước một bước, nếu có thể buông bỏ kiếp trước, buông bỏ tất cả, phải chăng y cũng sẽ có cơ hội có được Lý Dung một lần.
Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã đến nước này, không ai có thể quay đầu lại nữa.
Y cũng không muốn nhiều lời chi thêm, vì nó chỉ khiến hai bên thêm nhiều mâu thuẫn.
Lúc chạy đến cửa sơn động, Bùi Văn Tuyên cũng không màng xem Tô Dung Khanh có ở đó không đã vội vã chạy vào, nhưng vừa bước vào trong, hắn chợt dừng lại.Lý Dung đang ở ngay trước mặt hắn.
Nàng ngồi bên đống lửa, ngẩng đầu nhìn đỉnh sơn động đen kịt, không biết đang trầm ngâm điều gì, trông tình trạng vẫn rất tốt song không biết vì sao, hắn nhận thấy được sự xa cách rất rõ ràng.Như thể đang có một lá chắn vô hình, hoàn toàn ngăn cách người khác với thế giới của nàng.
"Dung Dung..."
Bùi Văn Tuyên bất giác nhẹ giọng gọi một tiếng, hắn cứ thế đứng trước cửa sơn động, không dám đi về phía nàng. Nghe thấy tiếng gọi, Lý Dung quay đầu sang, nhìn về phía Bùi Văn Tuyên.
Bọn họ chẳng qua chỉ mới xa nhau một đêm song nàng lại thấy khoảng thời gian ấy dằng dẵng như vài thập niên.
Nàng vừa bước qua một vòng địa ngục, kết quả khi mở mắt quay đầu lại thì đã nhìn thấy Bùi Văn Tuyên năm hai mươi tuổi, cũng là hình ảnh Bùi Văn Tuyên tốt nhất trong lòng nàng.
Nàng khẽ nhoẻn miệng cười, vì sợ Bùi Văn Tuyên phát hiện mình khác thường, nàng cố gắng khống chế cảm xúc, nhẹ giọng nói: "Về thôi."
Nghe xong, Bùi Văn Tuyên lại chẳng hề nhúc nhích.
Dường như hắn có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng sau một chốc đấu tranh tư tưởng, cuối cùng hắn quyết định giữ im lặng. Bùi Văn Tuyên bước đến gần nàng, ngồi quỳ xuống, đầu tiên hắn kiểm tra Lý Dung từ trên xuống dưới một lượt, sau khi xác nhận không có vấn đề gì xong, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn nàng cười như thể dỗ dành một đứa trẻ và dịu dàng nói: "Điện hạ, xe ngựa ở ngay bên ngoài vách núi, để ta cõng nàng ra ngoài, được không?"
"Giọng điệu này là gì đây?" thấy hắn ăn nói khép nép như thế, Lý Dung không khỏi bật cười hỏi: "Chàng xem ta là trẻ con à?"
"Vì sợ Điện hạ ương ngạnh..." Bùi Văn Tuyên giải thích vô cùng cặn kẽ: "Một hai muốn cậy mạnh."
"Ta không ngốc nhé, nếu có thể sai bảo chàng thì còn tự hành xác làm gì?"
Nghe vậy, Bùi Văn Tuyên không hề nói gì mà chỉ im lặng nhìn chằm chằm Lý Dung, bị hắn nhìn như thế, Lý Dung hơi ngẩn người. Tiếp đến, hắn đặt tay lên má nàng, khẽ cười nói: "Vậy thì nàng phải nhớ rõ những lời vừa nói đấy, đừng có lúc nào cũng lấp liếm cho qua chuyện với ta."
Lý Dung hiểu được ẩn ý của hắn.
Bùi Văn Tuyên thông minh như thế, đương nhiên thừa biết đêm qua đã xảy ra chuyện lớn gì đó. Chẳng qua hắn chỉ đang đợi nàng chính miệng kể lại, song ngặt nỗi, nàng lại chẳng hề nhắc đến chuyện này.
Không muốn ai biết chuyện Lý Xuyên là người giết nàng, cũng không muốn bất kì ai biết chính Thượng Quan Nhã và Tô Dung Khanh là người đứng đằng sau thêm dầu vào lửa.
Đây chẳng khác gì một trò đùa cực lớn trong cuộc đời nàng, nàng hoàn toàn không muốn bất kì ai nhìn thấy sự chật vật, thê thảm này của mình.
Cũng giống như năm mười tám tuổi, Lý Dung không hề muốn kể cho bất kì ai nghe về chuyện mình và Bùi Văn Tuyên đã chia tay.
Vì không dám nhìn thẳng vào hắn nên nàng chỉ đành rũ mắt, Bùi Văn Tuyên khẽ cười một tiếng, hắn nhẹ nhàng nhéo má nàng, như thể chưa có gì xảy ra và thấp giọng nói: "Cô nhóc gạt người này."
Nói xong, hắn hơi ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía nàng nói: "Leo lên nào, ta cõng nàng ra ngoài."
Giọng điệu bây giờ của hắn hoàn toàn khác với sự dè dặt ban nãy, nó khiến Lý Dung thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nàng nằm trên lưng Bùi Văn Tuyên, ôm lấy cổ hắn, Bùi Văn Tuyên đứng lên, cõng nàng ra khỏi sơn động.
Trên đường đến đây hắn có đánh dấu ký hiệu, nhờ vậy chẳng mấy chốc Triệu Trọng Cửu đã chạy đến và gặp mặt Bùi Văn Tuyên, khi nhìn thấy Lý Dung đang nằm trên lưng hắn, gã ngăn hắn lại hỏi: "Điện hạ có sao không?"
Lý Dung không muốn nói chuyện, nàng thấy hơi mệt nên cứ thế nằm trên lưng Bùi Văn Tuyên chợp mắt. Bùi Văn Tuyên quay đầu khẽ liếc nhìn Lý Dung, người dường như đã thiếp đi, nhíu mày đáp: "Phần chân bị thương nhẹ, nhìn sơ cũng không có gì đáng ngại."
"Vậy là tốt rồi." Triệu Trọng Cửu khẽ gật đầu: "Ta lập tức sẽ đi thông báo cho những người khác."
"Khoan đã." Bùi Văn Tuyên gọi gã lại: "Ban nãy ta có thấy Tô Dung Khanh," Bùi Văn Tuyên khẽ hất cằm về phía Tô Dung Khanh chạy đi: "Đuổi theo đi, rồi tìm cơ hội..."
"Ta hiểu rồi." vừa nghe đến đó, Triệu Trọng Cửu đã hiểu được ý của Bùi Văn Tuyên, gã giơ tay chỉ đường cho hắn: "Bùi đại nhân hãy mang Điện hạ đi dọc theo bờ sông, xe ngựa đang đỗ ở phía trước, bây giờ thuộc hạ sẽ đi tìm Tô Dung Khanh."
Cuộc đối thoại này, Lý Dung nghe không sót một chữ, nhưng nàng vẫn vờ như đang ngủ say chẳng biết gì, Bùi Văn Tuyên quay đầu nhìn nàng một cái, sau một chốc do dự, hắn vẫn giữ im lặng và cõng nàng ra ngoài.
Khi trời tờ mờ sáng, hai người dần nhìn thấy vài người xuống vách núi tìm kiếm họ, Bùi Văn Tuyên cõng nàng đến cửa cốc, sau đó đặt nàng vào trong xe ngựa. Hai mắt nàng nhắm nghiền, trông như thể cực kì mệt mỏi, sau khi Bùi Văn Tuyên giúp nàng băng bó vết thương, thay quần áo, hắn lập tức bỏ đi.
Lý Dung chỉ nghe thấy những tiếng sột soạt ở phía sau, vì đang nằm đưa lưng về phía Bùi Văn Tuyên nên nàng không biết hắn đang làm gì, vào lúc nàng định lén quay đầu nhìn hắn một cái thì đã thấy Bùi Văn Tuyên, người không biết đã thay quần áo xong từ bao giờ, đang chăm chú nhìn nàng, cũng vừa hay bắt tại trận hành vi nhìn lén của nàng.
Vào khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, thấy Lý Dung ngây ra như phỗng, Bùi Văn Tuyên bỗng bật cười, hắn vén chăn lên nằm xuống, sau khi hôn một cái thật mạnh lên mặt Lý Dung, hắn ôm nàng từ phía sau, như thể chẳng hay biết điều gì, giọng nói mang theo chút ý cười nói: "Để ta ngủ cùng nàng nhé."
Lý Dung không đáp, chỉ im lặng nhìn Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên cười hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì."
Lý Dung dời mắt đi, nằm xuống giường. Bùi Văn Tuyên nhìn bóng lưng Lý Dung, vòng tay không khỏi siết chặt thêm một chút.
Lý Dung nằm trong xe ngựa, dù đêm qua chẳng thể ngủ nghê gì nhưng nàng không thấy buồn ngủ một chút nào.
Bây giờ trong đầu nàng đều là những chuyện từng xảy ra ở kiếp trước, như thể bị giam cầm trong cơn ác mộng không thể tỉnh lại, dù nàng có chạy trốn đến đâu, cuối cùng vẫn sẽ trở về điểm bắt đầu.
Nàng phác họa lại mỗi một chi tiết ở kiếp trước một cách kỹ càng tỉ mỉ, nhớ lại từng hình ảnh khi nàng ở chung với Thượng Quan Nhã, từng chuyện mình từng trải qua với Lý Xuyên cũng như từng câu nói mà Tô Dung Khanh nói vào đêm hôm qua.
Hai năm cuối ở kiếp trước, có thể nói Lý Xuyên luôn ở lì trong cung và chẳng màng thế sự, cậu thường sẽ mời nàng vào cung, hai người cùng đánh cờ, uống trà, chẳng khác gì một cặp chị em yêu thương, khắn khít.
Nhưng đâu ai ngờ...
"Cứ cách bảy ngày Người sẽ vào cung một lần đánh cờ với cậu ta, trên những quân cờ có thoa độc Hương mỹ nhân."
Nghĩ đến chuyện này, Lý Dung nhắm mắt lại, nước mắt chẳng mấy chốc lăn dài.
Dù là buồn hay vui, Lý Dung đều thể hiện cảm xúc trong sự yên lặng, đáng lẽ nàng không nên để lộ chúng ra ngoài nhưng có lẽ vì sự có mặt của Bùi Văn Tuyên và vì nàng đang nằm trong lòng hắn, nên nàng không cần gò bó như vậy nữa.
Nhưng nàng vẫn không muốn để người khác nhìn thấy sự chật vật này của mình, dù đối phương có là Bùi Văn Tuyên đi chăng nữa.
Vì thế nàng tự cắn lấy tay để mình không phát ra bất kì âm thanh nào. Lúc này, Bùi Văn Tuyên dường như đã chìm vào giấc ngủ sâu, những tiếng ngáy nho nhỏ của hắn giúp nàng cảm thấy mình không bị bại lộ, hai vai nàng không thể kiềm được hơi run lên, như thể đang cố gắng nuốt xuống tiếng nức nở khó lòng kìm nén.
Hành động của nàng rất khẽ khàng và dè dặt, Bùi Văn Tuyên chưa hề bị đánh thức.
Đến tận khi khóc xong rồi, nàng lau sạch nước mắt, suy ngẫm thật lâu.
Kiếp này nàng không thể sống như vậy nữa, nàng nghĩ thầm.
Dù Lý Xuyên không hại nàng, nhưng nàng cũng không thể làm chuyện gì cũng suy nghĩ cho cậu.
Nàng phải tự lo cho mình.
Sau khi hạ quyết tâm xong, Lý Dung hít sâu một hơi, xoay người lại, duỗi tay ôm lấy Bùi Văn Tuyên.
Dường như Bùi Văn Tuyên không hề phát giác được hành động này của nàng, nàng ôm lấy hắn, chôn mặt sâu vào lòng hắn. Sau đó, Bùi Văn Tuyên cũng duỗi tay ra, như lẽ tự nhiên ôm nàng vào lòng. Phần tay áo to rộng phủ trên lưng nàng, khiến không một hạt mưa xuân nào có thể rơi trúng người nàng.
Trong cơn mê, hắn nhỏ giọng gọi một tiếng "Dung Dung", sau đó hắn khẽ vỗ lên lưng nàng rồi dùng chất giọng ôn hòa mang theo chút dỗ dành trẻ nhỏ nói: "Ngủ đi, ta ở đây."
Vì đã khóc mệt, bên tai còn liên tục truyền đến tiếng hít thở của Bùi Văn Tuyên, Lý Dung rốt cuộc cũng ngủ được. Đợi đến khi nàng ngủ say, nghe thấy tiếng trò chuyện bên ngoài xe ngựa ngày càng huyên náo hơn, Bùi Văn Tuyên mới chậm rãi mở mắt.
Lý Dung cũng không ngủ sâu, chẳng bao lâu sau họ đã đến phủ Công chúa, Bùi Văn Tuyên ôm nàng vào phủ, vừa vào trong, Thượng Quan Nhã và người hầu lập tức chạy đến, sốt ruột hỏi: "Sao rồi? Điện hạ sao rồi?"
"Cứ gọi đại phu trước đã."
Bùi Văn Tuyên quay đầu ra lệnh cho Tịnh Lan đang đứng bên cạnh.
Lý Dung nằm trong lòng Bùi Văn Tuyên, nâng mắt nhìn lướt qua Thượng Quan Nhã đứng bên cạnh với gương mặt sốt ruột. Sau khi Bùi Văn Tuyên ôm nàng vào phòng ngủ và ngồi xuống xong, đại phu đã xuất hiện.
Lý Dung vừa quay về, thứ quan trọng nhất chính tình trạng sức khỏe của nàng, mọi người đều đang chờ đại phu xem bệnh cho Lý Dung, những y quan của hoàng gia trong phủ Công chúa thay phiên nhau bắt mạch cho nàng. Một lát sau, người dẫn cầm nhóm y quan là Triệu y quan tiến đến xin chỉ thị của Lý Dung: "Điện hạ, ta và vài vị đại phu khác xin được phép sang phòng bên đối chiếu lại kết quả."
Lý Dung khẽ gật đầu, Thượng Quan Nhã không khỏi sốt ruột: "Điện hạ là..."
"Thượng Quan tiểu thư không cần lo lắng," Triệu y quan cung kính nói: "Tình trạng của Điện hạ cũng không có gì đáng lo, chỉ là trong chuyện kê đơn thì vi thần và những vị y quan khác phải thương lượng kĩ lưỡng lại."
Nghe thế, mọi người mới thấy yên tâm. Bùi Văn Tuyên chính tay mở cửa cho nhóm y quan, cung kính nói: "Mời các vị."
Mấy vị y quan kia nói cảm ơn Bùi Văn Tuyên xong thì lục tục ra khỏi phòng. Sau khi bọn họ đều đi ra ngoài, Thượng Quan Nhã lập tức cho người hầu lui xuống, nàng sốt ruột nói: "Điện hạ, Thái tử không sao, Người đừng lo lắng."
Nghe xong, Lý Dung hơi sững người lại, phải mất vài giây nàng mới trở về thái độ bình thường và khẽ gật đầu.
Thượng Quan Nhã nhìn ra được sự khác thường trong thái độ của Lý Dung: "Điện hạ, đêm qua Tô Dung Khanh và Người cùng rơi xuống vách núi, y sao rồi?"
"Không biết."
Lý Dung lắc đầu: "Y cứu ta xong thì đi đâu mất."
Thượng Quan Nhã mím môi, thấy sắc mặt Thượng Quan Nhã không tốt lắm, Lý Dung không kiềm được hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Chuyện này cũng không liên quan gì đến Tô Dung Khanh," Thượng Quan Nhã mím chặt môi: "Hôm qua Lý Thành chưa chết, bây giờ đang nằm thoi thóp trong phủ Túc Vương."
"Chưa chết ư?"
Giọng Lý Dung vô cùng bình tĩnh, như thể nàng đã biết chuyện này từ lâu, vì còn mãi loay hoay với những tâm tư trong đầu nên Thượng Quan Nhã hoàn toàn không chú ý đến sự khác thường trong giọng của Lý Dung. Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu nhìn Lý Dung một cái, sau đó lại nhanh chóng thu mắt, pha trà cho hai người.
Thượng Quan Nhã gật đầu, cực kì phiền não nói tiếp: "Lúc ấy không chết, Hoa Nhạc nói Túc Vương luôn miệng kêu Nhu phi, Bệ hạ vì xót xa cho Túc Vương Điện hạ nên đã thả Nhu phi ra để chăm sóc cho Túc Vương. Hiện nay phủ Túc Vương đã bị Nhu phi khống chế, không ai có thể đặt chân vào nữa."
Lý Dung không nói gì, Bùi Văn Tuyên đưa trà cho Lý Dung, Lý Dung khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn, nàng bưng ly trà trong tay, giọng nhẹ hững: "Ngươi đang lo lắng chuyện gì?"
"Điện hạ," Thượng Quan Nhã mím môi: "Người nói xem, nếu Lý Thành còn sống... Bệ hạ ngài ấy..."
"Đây là lý do tốt nhất... giúp Bệ hạ diệt trừ Thái tử."
Lý Dung tiếp lời nàng ấy, nàng hiểu được ý của Thượng Quan Nhã, khi thấy Lý Dung nói trắng ra như vậy, Thượng Quan Nhã cắn răng, dứt khoát nói: "Đúng vậy, ba mươi ngàn binh mã của Tiêu Túc đang kéo về kinh rồi, bây giờ lại thêm Lý Thành làm cái cớ nữa, Điện hạ, Bệ hạ định làm gì tiếp theo, chẳng lẽ Người còn không biết sao?"
"Cho nên?"
Lý Dung vuốt ve mép ly, thần sắc không vui cũng không buồn: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
"Điện hạ," Thượng Quan Nhã hít sâu một hơi, không tiếp tục lòng vòng nữa, nàng nhìn thẳng vào mắt Lý Dung nói: "Bây giờ trong Hoa Kinh, người đang nắm binh quyền bao gồm Ngự lâm quân của Bệ hạ, Vũ Lâm Vệ của Thái tử, tướng lĩnh đến từ Thượng Quan gia, Bùi gia, Tô gia, bốn nhóm quân thủ thành của Ninh Vương, còn cả binh lính trong phủ Công chúa và Đốc tra ti của Điện hạ nữa."
Nghe nhắc đến Đốc tra ti, Lý Dung không khỏi bật cười, Thượng Quan Nhã cảm thấy nụ cười của Lý Dung mang theo chút mỉa mai nhưng vì nghĩ do tâm trạng của mình đang bấn loạn nên nàng tự động bỏ qua việc tìm hiểu ẩn ý phía sau nụ cười kia, nàng tiếp tục nói: "A Nhã nghĩ, chúng ta hoàn toàn có đủ nhân lực để chiến đấu, thay vì ngồi chờ chết chi bằng chủ động xuất kích."
"Chủ động xuất kích?" Lý Dung cầm ly trà ấm, cười như không cười hỏi lại.
Nội tâm Thượng Quan Nhã chợt run rẩy, nhưng nàng vẫn phải nói tiếp: "Nếu Bệ hạ xuống tay trước với Thượng Quan gia hoặc Thái tử, Thượng Quan gia tình nguyện dốc toàn lực ủng hộ Điện hạ và Phò mã, tuyệt đối sẽ không giấu một binh một tốt nào để phụ tá Thái tử đăng cơ!"
Sau khi nàng nói xong, căn phòng hoàn toàn chìm vào khoảng lặng.
Thượng Quan Nhã đang đợi câu trả lời của Lý Dung, trái tim nàng nhảy lên từng tiếng thình thịch.
Chính vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo của Tịnh Lan: "Điện hạ, Thôi Ngọc Lang Thôi đại nhân cầu kiến."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]