Chương trước
Chương sau
Trans+Beta: Đặc Lôi Tây

"Được vậy không còn gì tốt hơn."

Bùi Văn Tuyên cười gật đầu, xem như hành lễ. Sau đó hai người xem gậy đánh cầu chẳng khác gì kiếm đặt phía sau người, đi về hai hướng trái ngược. Lúc Bùi Văn Tuyên đi ngang qua Tạ Xuân Hòa thì thấp thoáng ngửi được một mùi hương cực nhạt trên người ông ta.

Mùi hương kia khiến Bùi Văn Tuyên chợt dừng bước, hắn không kiềm được quay đầu lại khẽ liếc nhìn Tạ Xuân Hòa, Tạ Xuân Hòa thấy hắn dừng lại, có chút ngoài ý muốn cười hỏi: "Bùi đại nhân, có việc gì sao?"

Bùi Văn Tuyên khẽ lướt nhìn Tạ Xuân Hòa một lượt, sau đó ánh mắt dừng lại ngay phần eo của Tạ Xuân Hòa: "Túi thơm mà Hạ đại nhân đeo hôm nay rất độc đáo."

"Ngươi nói cái này à?" Tạ Xuân Hòa cúi đầu, nhìn túi thơm đeo bên eo khẽ cười nói: "Hôm nay trên đường đi gặp được một thuật sĩ giang hồ, là hắn đưa nó cho ta, nói là tiêu tai giải hạn, cầu bình an."

Bùi Văn Tuyên nghe vậy liền mỉm cười: "Thì ra là thế. Ta cũng cảm thấy túi thơm này khá đẹp, tại hạ còn phải đánh cầu, đợi chốc nữa chơi xong sẽ tâm sự tiếp với Tạ đại nhân."

Nói xong, Bùi Văn Tuyên chắp tay hành lễ, lui ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau, Tô Dung Khanh và Bùi Văn Tuyên đồng thời cưỡi ngựa tiến ra sân.

"Tô Dung Khanh cuối cùng cũng ra sân."

Thượng Quan Nhã thở phào nhẹ nhõm, Lý Dung gõ quạt vào lòng bàn tay, hết nhìn Tô Dung Hoa cách đó không xa đang được người khác dìu vào trong lại nhìn Thượng Quan Nhã ngồi bên cạnh đang cố ý nhìn chằm chằm sân thi đấu. Sau một hồi trầm ngâm, nàng khẽ ho một tiếng ra lệnh: "Muội đi xem tình hình của Tô đại công tử đi."

"Không đi."

Thượng Quan Nhã lập tức từ chối: "Đã là lúc nào rồi, Điện hạ đừng hành động theo cảm tính nữa"

"Hiện tại mọi thứ đã sắp xếp đâu vào đó cả rồi," Lý Dung nhìn Bùi Văn Tuyên và Tô Dung Khanh đều thay sang quần áo khác, xoay người lên ngựa quay lại sân thi đấu, nàng thong thả nói: "Muội có ở đây cũng chỉ là xem một trận mã cầu bình thường thôi, cứ đi xem gã đi, có chậm trễ chuyện gì đâu?"

Thượng Quan Nhã không nói gì, vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ. Lý Dung nghiêng đầu tiếp tục nói: "Nếu muội không đi giải thích rõ ràng, gã sẽ không cam tâm đâu. A Nhã, gã suy cho cùng cũng là đại công tử của Tô gia, và dù có long bong thế nào đi nữa..." Lý Dung gằn từng câu từng chữ, tăng mạnh ngữ khí: "Thì gã cũng là đại công tử, của Tô gia."

Tô gia, một con quái vật khổng lồ đã khống chế Đại Hạ mấy trăm năm, một gia tộc quyền quý chân chính, dù triều đại có thay đổi vẫn không hề suy suyển. Cho nên, tuy gã chỉ là một đại công tử long bong, càn quấy, Lý Minh cũng phải nể mặt mấy phần và tốn công lôi kéo.

"Nếu muội không giải quyết thỏa đáng..." dưới sân, sau khi tiếng chiêng vang lên, hai đội nhân mã nhanh chóng xen lẫn vào nhau, giọng Lý Dung cực kì điềm tĩnh: "Vậy người trốn tránh hiện thực, hành động theo cảm tính chính là muội."

Thượng Quan Nhã mím môi, một lát sau, nàng đứng dậy, cung kính nói: "Vâng."

Nói xong, Thượng Quan Nhã đứng dậy rời đi, cũng chính vào lúc này, đám đông đột nhiên ồ lên, Lý Dung hơi nâng mắt thì thấy dưới sân thi đấu, Bùi Văn Tuyên một tay kéo dây cương, cả người nghiêng hết về một bên như thể sẽ lập tức rớt khỏi yên, hắn cứ thế chạy lướt qua qua gậy của Tô Dung Khanh, tiếp đến hắn vung gậy, tung một cú đánh đầy xinh đẹp, mã cầu lập tức bay qua khung thành. Chớp mắt, những tiếng kinh hô ban nãy đã biến thành tràng hoan hô nhiệt liệt!

Lý Xuyên bưng ly trà lên đang định uống, nghe được tiếng hoan hô, nàng nhanh chóng ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: "Nhanh như vậy sao?!"

Nửa trận đầu giằng co lâu như vậy, không ngờ nửa trận sau Bùi Văn Tuyên vừa ra sân đã ghi được điểm.

Lý Dung không nói gì, lặng lẽ nhìn người thanh niên dưới sân cưỡi ngựa trở về vị trí phát bóng. Đối phương dường như cũng nhận thấy được ánh mắt của nàng, hắn quay đầu lại, khoảng cách của hai người rất xa, cả gương mặt hắn như được phủ một tầng ánh sáng, tiếp đến hắn nhướng mày nhìn nàng cười.

Nụ cười kia mang theo chút khiêu khích và kiêu ngạo, như thể đang khoe khoang tranh công.

Bàn tay đang nắm chặt của Lý Dung không khỏi thả lỏng một chút, nét mặt nàng vẫn vô cùng trấn định, không lộ ra bất kì cảm xúc nào, sau đó nàng chậm rãi nói: "Lúc chàng còn học trong học viện, dù là môn nào cũng đều đứng nhất."

Quá trình bồi dưỡng con cháu thế gia của Đại Hạ không chỉ chăm chăm xoay quanh chuyện học tập.

Văn có thể định quốc, võ có thể an bang.

Vừa có tinh thần giúp đỡ xã tắc, vừa sở hữu sự thanh lịch như đánh đàn, điều chế hương.

Nhóm thanh niên trẻ tuổi được bồi dưỡng từ tất cả những tài nguyên tốt nhất Đại Hạ, cũng phải gánh vác vô số kỳ vọng.

Ngay cả khi chỉ là thi đánh mã cầu cũng phải ra sức mà đấu.

Trọng tài thông báo tiếp tục trận đấu, cầu được ném lên cao, khi nó còn chưa rơi xuống đất, Tô Dung Khanh chớp mắt đã vung gậy ra, đánh thẳng cầu về khung thành của đội Bùi Văn Tuyên. Y dùng sức rất lớn, như thể ngay giây tiếp theo cả người sẽ bay ra khỏi sân bóng, nhưng không đợi mọi người kịp có phản ứng gì, y đã vô cùng thuần thục cưỡi ngựa tránh khỏi vòng phòng thủ và đuổi theo quả cầu. Cuối cùng, y giơ tay đánh thêm một gậy, thay đổi hướng bay của quả cầu.

Vào rồi!

"Tên Tô Dung Khanh này cũng khá thật nhỉ." Lý Xuyên vừa lắng nghe tiếng hoan hô rung trời dưới sân vừa bừng bừng hứng thú lột vỏ quýt, sau khi nhét một múi vào miệng, cậu ồm ồm nói: "Nghe nói trước đây y đứng đầu trong học viện thì phải? Những người đứng nhất đều đánh cầu lợi hại như vậy sao?"

"Đệ hỏi vậy mà không thấy xấu hổ hả?" Lý Dung nâng quạt lên, chỉ xuống sân thi đấu: "Đệ học không nhiều bằng họ, quân tử lục nghệ không thứ gì xuất sắc, ngay cả một bài văn cũng viết không nên hồn. Đợi tỷ phu đệ về rồi..."

"Dừng dừng dừng," Lý Xuyên nhanh chóng đưa tay lên, ngăn Lý Dung tiếp tục lải nhải: "Tỷ, lúc xem thi đấu thì xin tỷ tập trung xem dưới sân được không, hai nam nhân tuấn tú như thế đang cùng đánh cầu, tỷ xem mà không thấy vui chút nào sao?"

Lý Dung cười mỉa mai một tiếng, cũng không tiếp tục gây khó dễ cậu, quay đầu nhìn sân thi đấu.

Không khí hiện tại khác hoàn toàn với sự tranh chấp nghẹt thở nhưng lại chẳng ai ghi được điểm nào ở nửa trận đầu, hai người tham gia nửa trận sau đều là những cao thủ rất giỏi trong việc tiến công.

Điểm số hai bên vô cùng sát sao, ngay cả Lý Minh cũng không kiềm được liên tục vỗ tay, thái độ đầy phấn khích quay sang nói với Thượng Quan Nguyệt: "Lần đầu tiên trong đời trẫm được xem một trận đấu hay như vậy, xuất sắc!"

Tầm mắt của tất cả mọi người đều bị màn thi đấu dưới sân hấp dẫn, Lý Dung hờ hững nhìn thoáng qua Tạ Xuân Hòa, người đang ngồi gần đó, tập trung tinh thần theo dõi trận thi đấu.

Tạ Xuân Hòa dồn hết tâm tư vào trận đấu, vốn không hề chú ý gì đến gã sai vặt bên cạnh. Khi thấy mọi người đều bị phân tâm bởi trận đấu, Lý Dung mới thấy yên lòng quay đầu đi, tiếp đến, cầu lại vào khung thành, nàng cũng nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ tay.

"Ta vốn nghĩ, Tô đại nhân sẽ không ra sân," Bùi Văn Tuyên giơ tay, cản lại một cú tấn công và đánh cầu ngược ra ngoài, Tô Dung Khanh và hắn chạy sóng vai nhau đuổi theo quả cầu.

"Bùi đại nhân đã ra sân, sao ta lại không dám?"

"Tô đại nhân tự tin thật đấy," Bùi Văn Tuyên cười, nghiêng mặt liếc nhìn y một cái: "Không biết Tô đại nhân có biết ta định làm gì không?"

"Ngươi muốn giết Tạ Xuân Hòa." Tô Dung Khanh vung tay đánh một cái, vào!

Hai người cưỡi ngựa chạy về, Bùi Văn Tuyên vô cùng thấu hiểu nói: "Xem ra Bệ hạ đã truyền tin, bảo ngươi cho phép Tiêu Túc đi qua biên giới."

Tô Dung Khanh đã được thông báo trước việc Tiêu Túc sẽ về kinh, trên đường về, Tiêu Túc phải đi qua hai khu vực, một nơi do Tô gia quản lý, nơi còn lại thì do Tạ gia quản lý. Lúc này Lận Phi Bạch đột nhiên về kinh, đương nhiên không vì mục đích nào khác ngoài việc giành lấy quyền khống chế Tạ gia hòng ngăn chặn con đường về kinh của Tiêu Túc.

Một khi gã muốn đoạt quyền khống chế Tạ gia, Tạ Xuân Hòa nhất định phải chết.

Cầu lại được ném ra, lần này Bùi Văn Tuyên trước một bước đánh cầu vào khung thành: "Vậy ngươi có biết ta định giết hắn như thế nào không?"

Tô Dung Khanh xông lên phía trước Bùi Văn Tuyên, kịp thời đánh cầu ra thật xa, bình tĩnh nói: "Là độc Hương mỹ nhân, hôm nay ngươi sẽ pha thuốc dẫn vào trà khiến chất độc phát tác."

"Cho nên ngươi đột xuất thay đổi nô tài rót trà của Tạ Xuân Hòa nhằm đảm bảo trà của hắn, từ lá trà đến bộ ấm đun đều được nấu riêng."

Bùi Văn Tuyên mỉm cười, trong phút chốc, Tô Dung Khanh như phát giác được điều gì đó, y chợt nâng mắt: "Nước!"

Vừa dứt lời, Bùi Văn Tuyên vung gậy, đánh thẳng cầu vào khung thành, sau đó hắn nâng mắt khẽ cười nói: "Hôm nay điểm tâm có chút mặn, Tạ Xuân Hòa rất thích ăn điểm tâm, ăn nhiều sẽ khó tránh khỏi khát nước. Nước mà các ngươi mang theo e rằng không đủ dùng đâu."

"A!"

Hắn vừa nói xong, trong đám đông lập tức có một tiếng thét vang lên, Lý Dung nâng mắt nhìn sang thì thấy Tạ Xuân Hòa đột nhiên ngã xuống đất.

Trong lúc sân thi đấu bị bao trùm bởi bầu không khí háo hức sôi sục, Thượng Quan Nhã đã tìm được lều trại mà Tô Dung Hoa đang nằm nghỉ ngơi, sau khi cho người thông báo một tiếng, nàng vén rèm lên và bước vào trong.

Sau khi vào trong, vừa liếc mắt nàng đã nhìn thấy Tô Dung Hoa đang nằm trên giường, một người hầu đang quỳ bên cạnh và giúp gã băng bó tay.

"Đại công tử chắc vẫn khỏe nhỉ?"

Thượng Quan Nhã mỉm cười bước vào lều, ngồi xuống ghế, Tô Dung Hoa không nói gì, sau khi lướt nhìn nàng một cái liền nhanh chóng dời mắt sang nơi khác.

Người hầu đứng bên cạnh bước đến rót trà cho Thượng Quan Nhã, Thượng Quan Nhã bưng ly trà lên nhấp một ngụm, sau khi im lặng một chốc, Tô Dung Hoa nhỏ giọng nói: "Cô đến đây làm gì?"

Tô Dung Hoa trào phúng hỏi: "Chẳng lẽ vì ta làm hỏng chuyện tốt của đại tiểu thư nên cô đến hỏi tội ta sao?"

"Ồ." Thượng Quan Nhã nâng mắt lên: "Ngươi cũng biết mình làm hỏng chuyện của ta luôn đấy?"

Nghe vậy, ánh mắt Tô Dung Hoa dần lạnh lẽo, gã rút tay đang được người hầu băng bó lại, sau đó phất tay vài cái, người hầu lập tức lui ra ngoài.

Thượng Quan Nhã thấy vậy hờ hững nói: "Luôn nghe người ta bảo nhau rằng Tô gia là danh môn trăm năm, quy tắc rất nghiêm, quả nhiên ngay cả người hầu cũng vô cùng hiểu chuyện."

Tiếp đến, nàng ngẩng đầu nhìn Tô Dung Hoa: "Chỉ là không biết vì sao Tô đại công tử lại không hiểu chuyện như thế nhỉ? Ngươi và ta dù sao cũng từng là bạn tốt của nhau, ngươi phá hỏng hôn sự của ta thế này..." Thượng Quan Nhã bưng ly trà lên, trong nụ cười mang theo vài phần cảnh cáo: "Phải chăng có chút không được nghĩa khí lắm?"

"Bạn bè?"

Tô Dung Hoa nghe vậy, ngửa đầu khẽ cười.

"Thượng Quan Nhã." Tô Dung Hoa thở dài, gã xốc chăn đứng dậy, để chân trần giẫm lên thảm và đi đến trước mặt nàng.

Sắc mặt Thượng Quan Nhã không chút thay đổi, gã khom lưng, chống hai tay đang bị thương lên hai tay vịn của ghế dựa, sau khi quan sát biểu tình của Thượng Quan Nhã, gã cười hỏi: "Nàng coi ta là đồ ngốc, đúng không?"

"Ở chung lâu như vậy, nàng thật sự chỉ xem ta như một người bạn, cũng thật sự cho rằng ta chỉ xem nàng là bạn sao?"

Thượng Quan Nhã không đáp, gã hơi rướn người về trước, dựa sát vào bên tai nàng, thì thầm: "Ta chưa bao giờ xem nàng là bạn, và nàng cũng như thế."

Thượng Quan Nhã bấu chặt tay vịn, Tô Dung Hoa hơi lùi về sau, kéo rộng khoảng cách với nàng, trong mắt gã mang theo chút nghiền ngẫm: "Ban đầu nàng chẳng qua vì muốn lợi dụng ta, nhưng sau này thì sao? Nàng có dám nói mình chỉ vì muốn lợi dụng ta nữa không?"

"Vì sao không dám?"

"Lợi dụng ta, vậy vì sao nàng lại đến ngục giam xin lỗi ta? Lợi dụng ta, vậy vì sao khi biết ta vào cung gánh tội thay Dung Khanh lại đến đón ta? Lợi dụng ta, vậy vì sao khi biết ta xảy ra mâu thuẫn với Dung Khanh, nàng dẫn ta đi xem mặt trời mọc, cùng ta uống rượu, sau đó sóng vai nhau đi vòng hơn một nửa Hoa Kinh để về nhà?"

"Ta chẳng qua là thích chơi đùa thôi." giọng Thượng Quan Nhã nhàn nhạt: "Đại công tử quá nhẹ dạ cả tin rồi."

"Chơi đùa?" Tô Dung Hoa trào phúng hỏi: "Nếu nàng thật sự chỉ xem ta là một người bạn cùng chung sở thích, ta tuyệt đối sẽ không dây dưa nàng nữa. Nhưng Thượng Quan Nhã..." gã nhìn chằm chằm nàng: "Nàng nhìn ta đi, sau đó nói lại câu kia một lần nữa."

"Có gì không được chứ?" Thượng Quan Nhã khẽ cười ngẩng đầu lên, nàng nhìn chằm chằm Tô Dung Hoa, vừa định mở miệng nói mấy lời ác độc: "Ta cũng chỉ xem ngươi là..."

"Nàng muốn quyền lực, ta có thể cho nàng."

Tô Dung Hoa đột nhiên lên tiếng, Thượng Quan Nhã ngẩn người, Tô Dung Hoa nhìn chăm chú vào nàng, hiếm thấy lộ vẻ nghiêm túc nói: "Ta biết nàng muốn có Thượng Quan gia, muốn được tự do, muốn mãi là người cầm quyền của Thượng Quan gia, ta có thể xin xóa tên khỏi gia phả Tô gia đến ở rể nhà nàng."

Thượng Quan Nhã khiếp sợ trợn to mắt, nhìn phản ứng kia của nàng, Tô Dung Hoa không kiềm được phì cười.

"Sau khi ta ở rể rồi, nàng có thể mãi là đại tiểu thư của Thượng Quan gia. Ta có sản nghiệp riêng của mình, mấy năm nay kinh doanh rất khá, có thể cung cấp lương thảo. Đất phong của ta là Lan quận, được tiên đế ban thưởng mấy năm trước, nàng có thể lập quân đội ở đó. Nếu nàng muốn tranh giành Thượng Quan gia với huynh đệ của mình, nàng cần sự giúp đỡ trên triều, ta có thể xuất sĩ làm quan. Nếu nàng không muốn ta xuất sĩ, ta cũng có thể chỉ sống trong Thượng Quan gia và phụ tá nàng."

"Thượng Quan Nhã," Tô Dung Hoa chậm rãi thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn nàng nói: "Nàng muốn thứ gì, ta đều có thể cho nàng, thậm chí còn vượt xa những gì nàng muốn."

"Trước đây ta không nhắc đến chuyện kết hôn là vì thời thế không thích hợp. Hiện tại Bệ hạ đang một mực nhắm vào Thượng Quan gia, vì muốn chia rẽ thế gia, ông ấy để ta làm thầy của Túc Vương. Trong lòng Bệ hạ, Tô gia là quân cờ nhằm cân bằng Thượng Quan gia. Nếu ta cầu hôn bây giờ, Bệ hạ sẽ không đồng ý. Còn nàng cũng chỉ mới nắm được quyền khống chế Thượng Quan gia chưa lâu, nếu ta ở rể, ta có thể gánh vác được áp lực của Tô gia, nhưng nàng chưa chắc có thể chịu được áp lực từ gia tộc mình. Cho nên ta chưa từng nhắc đến chuyện này không phải vì ta vô tâm, mà là ta đoán, nàng hẳn cũng biết chưa đến thời cơ thích hợp."

"Vậy khi nào mới thích hợp?" giọng Thượng Quan Nhã mang theo sự trào phúng.

Nghe vậy Tô Dung Hoa hơi cúi người xuống, dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe được, đè thấp giọng nói: "Sau khi Thái tử đăng cơ."

"Thái tử đăng cơ?" Thượng Quan Nhã cười mỉa mai hỏi: "Nếu Thái tử thành công đăng cơ, đến lúc đó ngươi có chắc Tô gia còn sống không? Tô Dung Khanh đang làm gì, chẳng lẽ ngươi không biết sao?"

"Dung Khanh đang làm gì, ta biết hết, chỉ là..." Tô Dung Hoa nâng mắt nhìn nàng: "Phụ thân của ta có động thái gì chưa?"

Thượng Quan Nhã ngẩn người, Tô Dung Hoa ngồi dậy, hai tay luồn trong tay áo: "A Nhã, dù là ai đăng cơ đi nữa, Tô gia cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Từ trước đến nay, Tô gia chưa bao giờ để mình cuốn vào cuộc chiến tranh vị. Ban đầu khi Bệ hạ muốn mượn sức Tô gia nâng đỡ Túc Vương, việc người nhà đưa ta ra đảm nhận chức thầy giáo của Túc Vương chẳng qua là muốn dùng ta, một đứa con cháu không mấy hứng thú làm quan, qua loa ứng phó Bệ hạ mà thôi."

"Hiện nay Tô Dung Khanh chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ của Bệ hạ, có sự quản lý của người nhà, đệ ấy chắc chắn sẽ tự biết điểm dừng. Thái tử được thế gia nâng đỡ, hiện tại Thượng Quan gia chỉ cần yên lặng sống qua ngày, đợi đến khi Bệ hạ trăm tuổi già, Thái tử đăng cơ, nàng và ta sẽ thành thân. Nếu nàng đồng ý, ta sẽ cho kiệu tám người nâng nghênh đón nàng làm đại phu nhân Tô gia. Nhưng nếu nàng không muốn, ta sẽ tự xóa tên khỏi gia phả Tô gia, đến nhà nàng ở rể."

"Tô Dung Hoa," Thượng Quan Nhã nghe vậy, chậm rãi nở nụ cười: "Ngươi quả thật chẳng hiểu gì về Tô Dung Khanh cả."

Tô Dung Hoa ngẩn người, chính vào lúc này, phía sân thi đấu truyền bỗng đến những tiếng kêu la ầm ĩ, dường như đã xảy ra chuyện rối loạn gì đó.

Sắc mặt Tô Dung Hoa đột nhiên thay đổi, gã xoay người mang giày vào, vội vã xông ra ngoài.

Trận đấu dần đi đến hồi kết, thời gian còn lại chưa đến một khắc, điểm số hai bên vẫn đang hòa nhau, nhưng sự chú ý của mọi người lúc này đã không còn là trận đấu dưới sân nữa.

Mọi người âm thầm đưa mắt lén nhìn Tạ Xuân Hòa, người đột nhiên ngã xuống, Lý Xuyên vội vàng đứng dậy, chạy đến giải quyết chuyện của Tạ Xuân Hòa.

Lý Dung yên lặng đi theo sau Lý Xuyên đến trước mặt Tạ Xuân Hòa.

Tuy sắc mặt Tạ Xuân Hòa xanh mét nhưng lại không hộc máu như lúc độc Hương mỹ nhân phát tác.

Lý Dung nhíu mày, khi đến gần hơn một chút, nàng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng cực kì quen thuộc.

Nàng có ấn tượng rất sâu sắc với mùi hương này, kiếp trước trong lần cuối cùng gặp Bùi Văn Tuyên, lúc Bùi Văn Tuyên vào phòng, trên người hắn quả thực tỏa ra mùi hương này.

Bùi Văn Tuyên nói túi thơm kia là do Tô Dung Khanh cho hắn, tất cả những người xung quanh nàng đều mang túi thơm, nhưng chỉ có túi thơm mà Bùi Văn Tuyên mang tỏa ra mùi hương nồng nhất nên mới bị nàng phát hiện.

Nàng cũng không phải người nhạy cảm với mùi hương, khác với một cao thủ điều chế hương như Bùi Văn Tuyên, đối với thứ gọi là mùi hương này, nàng có thể nói ngửi qua liền quên ngay.

Nhưng mùi hương này là thứ nàng ngửi được trong lần cuối gặp Bùi Văn Tuyên, là manh mối quan trọng nhất về bí mật cái chết của nàng, cho nên dù cho đã sống lại Lý Dung vẫn nhớ rõ như in.

Chắc chắn đây là mùi hương của độc Hương mỹ nhân, thứ mà Bùi Văn Tuyên dùng để ám sát Tạ Xuân Hòa.

Lý Dung bất giác lùi về sau một bước, nhìn những người xung quanh đang vội vàng khiêng Tạ Xuân Hòa đi chữa trị.

Trận thi đấu vẫn còn tiếp tục, ai nấy dưới sân đều đã thấm mệt nhưng Bùi Văn Tuyên và Tô Dung Khanh vẫn đang không ngừng tranh đấu quyết liệt.

"Nhị công tử, nếu ngươi không đánh thêm được trái nào vào khung thành..." Bùi Văn Tuyên và Tô Dung Khanh cùng đuổi theo phía sau mã cầu, hắn khẽ nói: "Ván này ngươi sẽ thua."

"Vì sao ngươi lại nghĩ ta sẽ tiếp tục đánh cầu vào khung thành?"

Tô Dung Khanh chặn gậy của Bùi Văn Tuyên lại, Bùi Văn Tuyên điều khiển ngựa chạy ra xa Tô Dung Khanh, vòng qua mã cầu, hai người kẽ đánh người chặn, cứ thế rượt đuổi qua lại dưới sân.

"Tạ Xuân Hòa, hiện tại vẫn chưa chết."

Nếu đã trúng độc Hương mỹ nhân, không thể nào lâu như vậy còn chưa chết.

Lúc Bùi Văn Tuyên nói câu này, Tạ Xuân Hòa đã được khiêng vào lều, Lý Dung nhìn đại phu đứng vây xung quanh hắn, nàng khoanh tay trước ngực, đứng nép sang một bên, âm thầm quan sát Tạ Xuân Hòa.

Vì sao hắn còn chưa chết?

"Đó dù sao cũng là chất độc mà đại ca ta có được từ một thuật sĩ giang hồ, ngươi có thể hạ độc, vậy ta đương nhiên có thể giải độc."

Tô Dung Khanh cướp mã cầu khỏi Bùi Văn Tuyên, sau đó đưa cầu vào lưới.

Lý Dung đứng trong lều nhìn Tạ Xuân Hòa lên từng cơn co giật nho nhỏ, gã sai vặt bên cạnh nhanh chóng giật lấy túi thơm đeo trên eo hắn xuống, sau khi lấy nước trà bên cạnh qua và đổ hết thứ bên trong vào ly, gã vội vàng đưa cho Tạ Xuân Hòa uống.

Thấy vậy, Lý Dung lập tức xông lên, bắt lấy gã sai vặt quát: "Ngươi làm gì vậy hả?"

Nghe Lý Dung la lên, mọi người lập tức quay đầu lại, đổ dồn ánh mắt về phía gã sai vặt kia.

Nàng vừa dứt lời, Tạ Xuân Hòa lập tức phun ra một ngụm máu. Lý Dung khẽ liếc nhìn túi thơm trong tay gã sai vặt, sau đó quay đầu liếc nhìn tình huống càng ngày càng xấu hơn của Tạ Xuân Hòa, chỉ trong nháy mắt, nàng đã hiểu được tác dụng của chiếc túi thơm này!

Đây không phải thuốc độc mà là thuốc giải, thuốc giải của Hương mỹ nhân!

Tâm trí của Lý Dung đột nhiên có chút rối loạn, vào giờ phút này nàng không dám nghĩ quá nhiều, chỉ một mực nắm chặt tay gã sai vặt, gã sai vặt đau khổ cầu xin: "Điện hạ, hôm nay trên đường đi, có một thuật sĩ giang hồ nói công tử nhà ta sẽ gặp một kiếp nạn lớn, sau đó người nọ tặng cho công tử túi thơm này. Hắn nói nếu có chuyện gì xảy ra thì cứ đổ hết thứ đựng trong túi thơm ra, ngâm chung với nước trà rồi cho công tử uống. Điện hạ, hiện tại có chuyện rồi, mong Người hãy nhường đường, mạng người quan trọng nhất ạ!"

"Đưa ta nhìn xem," nghe xong, đại phu nhanh chóng chạy đến, đổ hết thuốc ngâm trong chén trà ra quan sát mới gật đầu nói: "Đây chẳng phải là những nguyên liệu quan trọng gì, cứ thử xem thế nào đi."

Nói xong, đại phu nhanh chóng cướp lấy chén trà bưng đến trước mặt Tạ Xuân Hòa, ông ta bảo người hầu nâng Tạ Xuân Hòa lên sau đó đút nước trà cho Tạ Xuân Hòa uống.

Lý Dung ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, mà dưới sân thi đấu, ba tiếng chiêng báo hiệu trận đấu kết thúc đã vang lên tiếng đầu tiên.

"Quả nhiên," Bùi Văn Tuyên bật cười, ra sức tranh đoạt quả cầu cuối cùng với Tô Dung Khanh: "Ngươi có thể giải được độc Hương mỹ nhân. Cho nên độc mà hôm nay ta dùng, không phải là Hương mỹ nhân."

Nghe xong, Tô Dung Khanh lập tức có một dự cảm chẳng lành.

Nếu Bùi Văn Tuyên không dùng độc Hương mỹ nhân, vậy hắn sẽ xuống tay từ điểm nào chứ?

Tất cả thức ăn đều phải có người hầu thử độc trước, ngoại trừ...

Tô Dung Khanh đột nhiên trợn to mắt...

Ngoài bao thuốc kia! Chiếc túi thơm dùng để cứu mạng!

Không một ai sẽ vào thời khắc mấu chốt đi kiểm tra xem thuốc giải có độc hay không.

Tiếng chiêng thứ hai vang lên.

Lý Dung nhìn Tạ Xuân Hòa một hơi uống hết thuốc giải trong ly, bất giác siết chặt tay thành quyền.

Nàng đột nhiên ý thức được, nàng cần một đáp án, một chân tướng!

Bùi Văn Tuyên cưỡi ngựa đến gần Tô Dung Khanh, hắn nhìn chằm chằm Tô Dung Khanh nói: "Cho nên ta có một chuyện muốn hỏi Tô đại nhân."

Tô Dung Khanh không quay đầu lại, bàn tay đang nắm dây cương của y khẽ run lên.

Bùi Văn Tuyên vung gậy đánh thẳng vào quả cầu, quả cầu bay lên, vẽ ra một đường cong xinh đẹp giữa không trung, Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu nhìn theo quả cầu, hỏi: "Túi thơm năm xưa ngươi đưa ta, rốt cuộc là thuốc độc..." tiếng chiêng thứ ba vang lên, Bùi Văn Tuyên quay đầu nhìn Tô Dung Khanh: "Hay là thuốc giải?"

Tô Dung Khanh không nói gì, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, y ngẩng đầu nhìn quả cầu chậm rãi bay vào khung thành.

Trong lều, Tạ Xuân Hòa phun ra một ngụm máu đen.

Đại phu vội vàng đè Tạ Xuân Hòa lại, hét lớn: "Mau mang nhân sâm đến đây! Ngân châm, mau đưa ngân châm cho ta!"

Trong lúc mọi người hoảng loạn như rắn mất đầu, đột nhiên có một thanh trường kiếm xuyên qua đám đông, nhắm thẳng vào Lý Xuyên, trong lều lập tức xuất hiện những tiếng thét chói tai. Lý Xuyên tránh được nhát kiếm đầu tiên, vội vàng lùi ra sau, đứng chắn trước người Lý Dung. Cậu giơ kiếm lên, cùng thị vệ đứng quanh bảo vệ Lý Dung, sau đó cậu kéo Lý Dung chạy thục mạng ra khỏi lều.

Suốt cả quãng đường chạy trốn, họ không ngừng chém giết với đám sát thủ, khi phát hiện những kẻ này đang nhắm vào mình, Lý Xuyên đẩy Lý Dung sang một bên, vội vàng gào to ra lệnh: "Mau bảo vệ Công chúa chạy trước đi!"

Nói xong, cậu dẫn theo một nhóm người chạy đi.

Thị vệ nghe lệnh, lập tức bảo vệ Lý Dung chạy về phía ngược lại.

Lý Dung đi theo thị vệ nhanh chóng chạy trốn, nàng ngẩng đầu khẽ liếc nhìn đám sát thủ đã mai phục sẵn từ trước sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Nhận được lệnh, sát thủ nhanh chóng chạy khỏi đám đông, chẳng mấy chốc đã có một trận mưa tên trút xuống dãy hành lang, nơi Lý Thành đang đứng xem trận đấu!

"Có thích khách!"

Một tiếng hét lớn kia chẳng khác gì một trái bom ném xuống giáo trường, chỉ trong nháy mắt, các quý tộc bắt đầu kêu la sợ hãi, tìm đường chạy trốn, thị vệ bảo vệ xung quanh Lý Minh, mà Lý Thành chưa kịp có phản ứng gì đã bị cơn mưa tên cắm chặt dưới đất.

Bùi Văn Tuyên đột nhiên hồi thần, quá trình ám sát được đẩy lên trước thời gian thế này, đương nhiên là vì phía Lý Xuyên và Lý Dung đã xảy ra chuyện.

Hắn cưỡi ngựa quay đầu lại, vội vàng chạy về lều của Tạ Xuân Hòa.

Sau khi Lý Dung và Lý Xuyên tách nhau ra, áp lực chớp mắt giảm xuống rất nhiều, ý đồ của những người này là Lý Xuyên, hiện tại trong giáo trường tập trung rất nhiều người, chỉ cần nhanh chóng chạy đến gần Lý Minh và theo ông về cung, nàng chắc chắn sẽ được an toàn.

Nhưng khi nàng và thị vệ chạy chưa được bao lâu đã cảm nhận được có vô số mũi tên đang bay vù vù về phía mình, thị vệ nôn nóng thét lên: "Điện hạ!"

Khi Lý Dung còn chưa kịp có phản ứng gì, nàng đã bị ai đó đẩy ngã xuống đất. Vào khoảnh khắc cơ thể nàng vừa chạm đất, một thanh trường đao nhanh như chớp chém về phía nàng!

Nàng nhanh chóng lăn người tránh né, búi tóc cũng theo đó bung xuống, sau đó nàng cảm nhận có ai đó đang kéo mình lên trên ngựa, người nọ vội la lên: "Điện hạ, ta mang Người đi trốn trước!"

Sau khi lên ngựa, Lý Dung cuống quít ngẩng đầu mới phát hiện xung quanh đều là sát thủ đang nhắm vào mình!

Sao lại có nhiều người thế này, tại sao chúng lại không đi theo Lý Xuyên?

Tâm trí Lý Dung vẫn chưa kịp ổn định lại, lúc này nàng nhìn thấy nhóm thị vệ của mình bị những tên sát thủ kia cố tình tách ra, nhóm thị vệ bảo vệ nàng bị chúng bám theo sát sao, cố tình lùa họ về phía rừng sâu!

Lúc này Lý Dung chợt ý thức được một chuyện, nàng vội vàng la lớn: "Không được! Không thể chạy vào rừng!"

Trong rừng có sáu trăm binh sĩ của sáu đội quân, mà bên trong sáu trăm người này có bao nhiêu tên sát thủ, nàng hoàn toàn không biết được!

"Điện hạ, chúng ta không có đường lui nào nữa đâu!"

Thị vệ vội vàng trả lời, giật mạnh cương ngựa rồi chạy thẳng vào rừng. Đồng thời hắn giơ tay ấn mạnh cả người Lý Dung xuống, Lý Dung nằm rạp trên lưng ngựa, bên tai tất cả đều là tiếng tên bay phần phật.

Nàng ôm đầu, cảm nhận nhánh cây xẹt qua người, gió vù vù gào thét bên tai, phía sau nàng đều là truy binh, nàng thấp thoáng nghe thấy từ phía sau lưng, Lý Xuyên hét to một tiếng: "A tỷ!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.