Chương trước
Chương sau
Trans+Beta: Đặc Lôi Tây

Lý Dung ngủ thẳng đến hừng đông, sáng sớm lúc tỉnh dậy, nàng liếc nhìn ngoài cửa sổ, khi thấy trời ửng nắng, trong lòng không khỏi có chút phấn khởi. Nàng quay đầu nhìn Tịnh Lan một cái: “Xem ra thời tiết hôm nay cũng không tệ."

"Ngày mà Khâm Thiên Giám đã chọn đương nhiên phải tốt rồi ạ."

Tịnh Lan giúp Lý Dung chải tóc: “Điện hạ, có thể đi rồi ạ."

"Những thứ cần thiết mang đi hết chưa?"

Lý Dung đưa lưng về phía Tịnh Lan, tự quan sát mình trong gương, Tịnh Lan nhanh chóng đáp: “Thuốc trị thương, thuốc độc, chủy thủ, những thứ có thể nghĩ đến đều mang theo rồi ạ."

Lý Dung gật đầu, sau khi ngắm nhìn cô nương trẻ trung trong gương một chốc nàng mới đứng dậy, xoay người bình thản nói: “Đi thôi."

Lúc Lý Dung ngồi trên xe ngựa bắt đầu xuất phát, Tô Dung Khanh cũng đã sửa soạn xong, vào lúc y đang định xuất phát thì nghe thấy tiếng Tô Dung Hoa từ phía sau gọi với theo: “Dung Khanh!"

Tô Dung Khanh quay đầu lại thì thấy Tô Dung Hoa vội vàng chạy từ trong viện ra, Tô Dung Khanh nhíu mày hỏi: “Đại ca?"

"Ta đi chung với đệ."

Tô Dung Hoa hất đám tóc rũ trước ngực ra phía sau, đặt tay lên vai Tô Dung Khanh, phấn chấn nói: “Đi nào."

"Đại ca, chẳng phải trước đây huynh đều không tham gia mấy sự kiện thế này sao?"

Tô Dung Khanh bị Tô Dung Hoa kéo ra ngoài, không khỏi có chút khó hiểu hỏi. Tô Dung Hoa cười theo y lên xe ngựa, gã vốc bừa một nắm hạt dưa trên bàn, cà lơ phất phơ* dựa người vào bàn, cười tủm tỉm đáp: “Nhiều năm rồi ta không theo đệ ra ngoài chơi, giờ muốn tìm chút việc vui không được à? Đệ cũng tự nhìn lại mình đi, hai năm nay chẳng hiểu cớ gì cứ mặt ủ mày chau miết."

(*Gốc: 吊儿郎当, chỉ những người quần áo luộm thuộm, có thái độ, hành vi không nghiêm túc hoặc hay chối bỏ trách nhiệm)

Tô Dung Khanh không nói gì, cúi đầu bưng trà lên uống, Tô Dung Hoa nghĩ một chốc, áp sát lại gần hỏi: “Còn lưu luyến Công chúa à?"

"Đại ca, xin hãy chú ý lời ăn tiếng nói."

Tô Dung Khanh thoắt chốc ngẩng đầu lên, cảnh cáo nhìn Tô Dung Hoa. Tô Dung Hoa nhanh chóng giơ tay như thể nhận thua và lùi về sau. Tô Dung Khanh rót trà, nhàn nhạt nói: “Hôm nay đại ca đi theo đệ là vì Thượng Quan tiểu thư sao?"

Y vừa dứt lời, cả người Tô Dung Hoa chợt cứng đờ, Tô Dung Khanh nghĩ một chốc lại thong thả nói: “Nếu thích người ta, vì sao đại ca không trực tiếp cầu hôn?"

"Thì... Vì ta thấy như thế có chút mạo muội."

Tô Dung Hoa trầm ngâm, gã nghĩ một chốc lại thong thả nói: “Ai ở bên nhau mà chẳng theo thứ tự gặp mặt, tìm hiểu rồi yêu nhau đâu, và đến lúc tự thấy mình có thể sống với người kia cả đời mới bàn đến chuyện cưới xin."

Nói xong, Tô Dung Hoa không kiềm được bật cười, trông có vẻ rất chờ mong.

Gã nghĩ một chốc lại nói: “Hơn nữa mấy năm nay thời cuộc không tốt, Thượng Quan gia luôn nằm trong tầm ngắm của Bệ hạ, nếu ta mở lời cầu hôn thì trong mắt mọi người, hành động đó sẽ đồng nghĩa với việc Tô gia muốn liên hôn với Thượng Quan gia. Hoặc phải nhân lúc Bệ hạ chưa phát hiện nhanh chóng thành thân, hoặc Bệ hạ sẽ đoán được gì đó rồi ban thánh chỉ tứ hôn, hoàn toàn chia rẽ ta và A Nhã tiểu thư. Dù là con đường nào đã nêu, ta đều không muốn đi, ta muốn thành hôn với ai thì người nọ phải được kiệu tám người nâng, vẻ vang rước về nhà. Nếu phải bận tâm, cố kỵ này nọ kia, ta cũng không muốn. Ta đang nghĩ, chi bằng cứ đợi Thái tử đăng cơ xong rồi đến tận nhà cầu hôn sau."

"Huynh không sợ Thượng Quan tiểu thư không thể đợi được huynh à?" Tô Dung Khanh đẩy ly trà đã được rót đầy cho Tô Dung Hoa, Tô Dung Hoa lắc đầu: “Bây giờ nàng ấy còn đang lo quản lý Thượng Quan gia, thời gian sắp tới hẳn không định gả chồng đâu."

"Nếu nàng ấy muốn gả chồng thì sao?"

Câu hỏi này khiến Tô Dung Hoa nghẹn lời, gã nghĩ một chốc mới cười nói: “Vậy thì cứ gả thôi, chỉ cần nàng ấy nói một câu, ta lập tức sẽ về tìm ông nội, chịu đánh một trận, sau đó lập tức đến phủ cầu hôn."

"Chẳng qua đệ đừng mãi giục ta thành thân với nàng ấy nữa..." Tô Dung Hoa xua tay: “Đệ còn bận giúp tên ngốc Túc Vương tranh đấu với người ta mà, Thái tử chưa đăng cơ thì sao ta cầu hôn được đây?"

"Huynh tin tưởng Thái tử sẽ đăng cơ đến vậy à?" giọng Tô Dung Khanh nhàn nhạt, Tô Dung Hoa xoay ly trà trong tay, hờ hững đáp: “Hoàng tử chỉ có hai người, Túc Vương và Thái tử, cho nên có gì phải nghĩ nhiều chứ."

Nói xong, Tô Dung Hoa liếc y một cái, chê bai nói: “Ta thật không thể hiểu nổi, rốt cuộc cọng dây thần kinh nào của đệ có vấn đề, một hai muốn đứng chung thuyền với Túc Vương. Chẳng qua, nghe ca ca khuyên một câu đi..." Tô Dung Hoa rướn người về phía trước, tay đè quạt trên bàn, giọng trầm thấp, lộ ra vài phần nghiêm túc: “Một vừa hai phải, quay đầu là bờ."

Tô Dung Khanh cúi đầu không nói, một lát sau, y nhẹ giọng cười: “Đại ca không cần lo lắng, chẳng bao lâu nữa thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc."

"Vậy thì tốt."

"Có điều,” Tô Dung Khanh nâng mắt nhìn Tô Dung Hoa: “Nếu lập trường giữa ta và Thượng Quan tiểu thư vẫn đối lập nhau, đại ca định thế nào?"

Tô Dung Hoa nghe vậy chợt sững người, gã thong thả nâng mắt, nhìn chằm chằm Tô Dung Khanh.

"Đệ là đệ đệ của ta."

Giọng Tô Dung Hoa vô cùng bình tĩnh: “Ta sẽ vẫn luôn khuyên can đệ, đến lúc ta chết mới thôi."

Tô Dung Khanh ngẩn người, Tô Dung Hoa đột nhiên duỗi tay, khẽ vỗ vai y nói: “Chính vì thế, nếu đệ còn nghĩ cho ta thì lo mà sống cho tốt vào, đừng gây chuyện nữa, hiểu chưa?"

Tô Dung Khanh không nói gì, sau một hồi, y lẩm bẩm nói: “Hai người sẽ ở bên nhau."

"Hả?" Tô Dung Hoa có chút khó hiểu hỏi: “Đệ nói gì?"

Tô Dung Khanh nâng mắt mỉm cười, gạt tay gã ra: “Ta nói, đợi đến khi thời cơ chín muồi, ta sẽ tự mình giúp huynh đi cầu hôn."

Nói xong, Tô Dung Khanh mỉm cười chuyển đề tài, hai huynh đệ cứ thế cười nói đến tận khi đến vùng ngoại ô.

Lý Dung đã đến nơi trước bọn họ. Sau khi bước vào trong, nàng đã nhìn thấy Thượng Quan Nhã đang ngồi ở chỗ các nữ quyến, Bùi Văn Tuyên cũng đã vào chỗ của mình, khi thấy nàng tiến vào, hắn đứng trong đám đông, nhìn nàng từ xa và khẽ gật đầu.

Lý Dung bước đến cạnh Thượng Quan Nhã, nhẹ gõ quạt lên đầu vai nàng: “Đến chỗ của ta nhé?"

Lý Dung làm con vua nên chỗ ngồi của nàng gần sát với Lý Xuyên, ở một tiểu đình bên dưới chỗ của Lý Minh, đối diện giáo trường, tầm nhìn cực tốt.

Nghe vậy, Thượng Quan Nhã lập tức đứng dậy đi theo Lý Dung đến chỗ ngồi của nàng, sau đó ngồi quỳ phía sau Lý Dung.

Chẳng bao lâu sau khi Lý Dung ngồi xuống, Lý Minh và Thượng Quan Nguyệt đã xuất hiện ở giáo trường. Mọi người đứng dậy nghênh đón Lý Minh ngồi vào vị trí, sau đó những binh lính được sáu đội quân chọn lựa bước ra giáo trường, mỗi hàng mặc sáu màu sắc khác nhau.

Lễ quan dẫn Lý Xuyên lên đài cao, sau khi Lý Xuyên dâng hương cúng tế Sơn thần, cậu quay đầu nói vài lời an ủi với các binh lính đã bảo vệ Hoa Kinh gần một năm qua, tiếp đến Lý Minh đứng dậy, tuyên bố cuộc đi săn mùa đông chính thức bắt đầu.

"Cuộc đi săn mùa đông năm nay phân thành sáu đội nhân mã, mỗi đội có một lá cờ đại diện đặt sâu trong rừng. Sau giờ Dậu tất cả phải ra khỏi rừng, ai lấy được nhiều cờ nhất sẽ giành phần thắng. Trong rừng còn có thú hoang, nếu bắt được con mồi cũng sẽ được cộng thêm điểm. Năm mươi con thú tương đương với một lá cờ. Trong quá trình thi đấu không thể khiến người khác bị thương, nếu có ai cố ý đả thương người khác sẽ xử phạt theo luật."

Nói xong, Lý Xuyên khẽ liếc nhìn thái giám bên dưới, sau đó tiếp tục nói: “Hiện tại sẽ tiến hành phát cờ, sau khi tiếng trống vang lên, các đội bắt đầu từ bên trái lần lượt tiến vào rừng, đến giờ Dậu sẽ đánh trống, khi nghe thấy tiếng trống phải lập tức về ngay."

Thái giám khiêng những lá cờ với những màu sắc khác nhau chạy chậm vào sân, giao cờ cho những người dẫn đầu đội. Sau khi phát cờ xong, tiếng trống vang lên, các nhóm binh lính cưỡi ngựa vào rừng, giáo trường chớp mắt trở nên trống trải.

Tô Dung Khanh và Tô Dung Khanh ngồi ở chỗ dành cho thế gia, gã lấy một quả quýt, nhìn sân thi đấu rồi hờ hững nói: “Mọi người hằng nằm đều đến đây xem loại náo nhiệt này á? Có gì hay ho đâu?"

Nói xong, Tô Dung Hoa giả vờ như vô tình nhìn lên đài cao một cái, nơi xa, Thượng Quan Nhã đang ngồi quỳ vô cùng ngay ngắn, sống lưng nàng thẳng tắp, đang cúi đầu nói gì đó với Lý Dung.

"Đợi chốc nữa sau khi Bệ hạ ra lệnh, mọi người sẽ được phép đi dạo khắp nơi,” Tô Dung Khanh biết gã đang đợi điều gì, thấp giọng nhắc nhở: “Đến lúc đó huynh có thể đi tìm Thượng Quan tiểu thư."

Tô Dung Hoa nhướng mày nhìn Tô Dung Khanh, sắc mặt Tô Dung Khanh không chút thay đổi, một lát sau gã bỗng bật cười: “Thằng ranh con này."

Sắp xếp mọi chuyện xong Lý Xuyên quay về chỗ ngồi, tất cả binh lính đã vào rừng nên cũng không còn gì thú vị gì để xem. Đợi sau khi Lý Minh nói mọi người có thể tự do hoạt động, đám đông nhanh chóng giải tán, đi tìm những người thân quen trò chuyện.

Tô Dung Hoa nhìn xung quanh một vòng, sau đó đi đến trước mặt Tô Dung Khanh, có chút thấp thỏm hỏi: “Ta cứ như vậy mà đến đó sao?"

"Đi đi,” Tô Dung Khanh gật đầu cười nói: “Cứ đi qua đó là được."

Hỏi xong, Tô Dung Hoa cũng tự thấy mình ngu ngốc, gã khẽ ho một tiếng, xấu hổ không dám nhìn Tô Dung Khanh, quay đầu vội vã rời đi.

Tô Dung Hoa cố ý thả chậm bước chân có lẽ trông chẳng mấy vững vàng của mình, gã đi vòng qua hành lang dài, bước lên bậc thang đến bên cạnh chỗ ngồi của Thượng Quan Nhã. Nhưng khi còn chưa kịp đến gần, gã đã thấy Lận Phi Bạch từ một phía khác đi đến trước mặt Lý Dung. Gã hành lễ với Lý Dung, sau đó tuy Tô Dung Hoa không nghe được gã nói gì nhưng lại thấy Thượng Quan Nhã cười nhìn gã. Thượng Quan Nhã vẫy tay với Lận Phi Bạch, Lận Phi Bạch như có chút xấu hổ nhưng cuối cùng vẫn khom lưng xuống, sau đó Thượng Quan Nhã lấy khăn tay của mình ra, nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi trên trán gã.

Tô Dung Hoa chết trân ngay tại chỗ.

Gã chưa bao giờ được nhìn thấy sự dịu dàng nhường này của Thượng Quan Nhã, tuy Lận Phi Bạch không cười, thậm chí có chút bối rối, nhưng gã lại vô cùng cẩn thận khom lưng xuống, sợ Thượng Quan Nhã giơ tay lên cao sẽ mệt. Hành động này cũng tỏ rõ sự săn sóc thầm lặng mà gã dành cho Thượng Quan Nhã.

Hai người họ như thể đang ở riêng trong một thế giới, lặng lẽ tách biệt gã ra ngoài.

Tô Dung Hoa dừng bước, lẳng lặng nhìn bọn họ, một lát sau, Lận Phi Bạch như thể phát hiện sự tồn tại của Tô Dung Hoa. Gã đang nói chuyện với Thượng Quan Nhã, vừa quay đầu, động tác lập tức khựng lại.

Lận Phi Bạch đột nhiên im bặt, Lý Dung và Thượng Quan Nhã đều phát hiện sự khác thường kia. Hai người đồng loạt nhìn qua thì thấy Tô Dung Hoa đang đứng cách đó không xa im lặng nhìn Lận Phi Bạch với ánh mắt lạnh lùng.

Lận Phi Bạch đứng dậy, đối diện với ánh mắt của Tô Dung Hoa, mọi người xung quanh bắt đầu nhỏ giọng bàn tán, từ bên trong những tiếng xì xầm đó Tô Dung Hoa thấp thoáng nghe thấy một câu: “Tô đại công tử hình như không biết rồi."

"Cũng là chuyện mới xảy ra mấy ngày nay mà."

Tô Dung Hoa không nói gì, gã im lặng nhìn chằm chằm hai người, một lát sau, gã vội vã đi đến trước mặt Thượng Quan Nhã, song khi Tô Dung Hoa còn chưa kịp đến gần, Lận Phi Bạch đã tiến lên một bước, chắn ngay trước mặt gã.

"Để ta nói một câu với nàng ấy."

Tô Dung Hoa kiềm chế cảm xúc, nhìn chằm chằm Lận Phi Bạch đè thấp giọng nói.

"Có gì về rồi nói sau," giọng Lận Phi Bạch lạnh như băng: “Đừng đứng ở đây khiến người khác dòm ngó rồi chê cười."

Câu nói kia thành công đánh thức Tô Dung Hoa, Tô Dung Hoa nhìn chằm chằm Thượng Quan Nhã, gã hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. Đợi đến khi mở mắt ra lần nữa, gã đã bình tĩnh hơn rất nhiều: “Ta chỉ nói mấy câu thôi, sẽ không để người khác chê cười đâu."

Lận Phi Bạch có vẻ hơi do dự, Thượng Quan Nhã nhìn giáo trường, nhàn nhạt nói: “Vậy cứ để gã nói, Phi Bạch, tránh ra đi."

Lận Phi Bạch quay đầu lại khẽ nhìn Thượng Quan Nhã một cái, cuối cùng đã nhượng bộ.

Tô Dung Hoa bước đến trước mặt Thượng Quan Nhã, gã nửa ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm Thượng Quan Nhã hỏi: “Vì sao?"

"Cái gì gọi là vì sao?" Thượng Quan Nhã quay đầu lại nhìn gã: “Những gì nên nói, không phải ta đã nói rồi sao?"

"Cô định gả cho gã thật sao?"

Tô Dung Hoa hỏi một cách thẳng thừng, Thượng Quan Nhã lên tiếng: “Ừm, rồi sao?"

"Vì sao không nói với ta?"

"Tô Dung Hoa," Thượng Quan Nhã không kiềm được phì cười: “Ngươi và ta có quan hệ gì chứ? Ta muốn làm gì, chẳng lẽ còn phải trình sổ con báo với ngươi trước sao? Ta muốn gả cho ai, muốn thích ai là quyền của ta, bây giờ ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi, mong Tô đại công tử hãy biết tự trọng, sau này đừng tìm ta nữa."

Tô Dung Hoa không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Thượng Quan Nhã.

Thượng Quan Nhã bưng ly trà lên, nhướng mày cười hỏi: “Không phải đã nói sẽ không để người khác chê cười sao? Tô đại công tử, nếu ngài tiếp tục bày ra tư thế này trước mặt ta, chắc chắn sẽ bị chê cười đấy."

"Thượng Quan Nhã, đừng làm chuyện khiến bản thân phải hối hận."

"Dù ta có làm gì…" Thượng Quan Nhã hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo chút khiêu khích: “Cũng không hối hận."

Tô Dung Hoa khẽ cười một tiếng, gã chống người đứng dậy, ánh mắt dời từ Thượng Quan Nhã sang Lận Phi Bạch. Sau khi nhìn vài lần, gã khẽ cười gật đầu, xoay người bước xuống.

Thấy gã đã quay về chỗ, Lý Dung nhìn Thượng Quan Nhã hỏi: “Đang yên đang lành, nói khích gã làm gì?"

"Phiền phức."

Thượng Quan Nhã nốc cạn ly trà: “Trước nay gã có bao giờ đến những nơi thế này đâu, không biết hôm nay mắc chứng gì nữa."

Thấy Thượng Quan Nhã tức giận, Lý Dung nâng ly trà lên, chậm rãi nói: “Ta ấy à, rất thích xem mấy cảnh náo nhiệt thế này của những người trẻ tuổi."

Thượng Quan Nhã quay đầu sang, Lý Dung ném một ánh mắt quyến rũ cho nàng: “Nghĩ một đằng nói một nẻo, ly kì đầy kịch tính."

Thượng Quan Nhã bị nàng làm nghẹn lời, hậm hực hồi lâu cuối cùng xoay đầu đi nói: “Điện hạ, Người cũng phiền phức quá đi mất."

Lý Dung phì cười thành tiếng, chính vào lúc này, giọng Lý Minh chợt vang lên: “Các vị!"

Lý Minh vừa lên tiếng, mọi người lập tức yên lặng, giọng Lý Minh mang theo ý cười, như thể vô cùng vui vẻ nói: “Hiện tại cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, chi bằng cho mấy thanh niên trẻ tuổi bắt đội thi đánh mã cầu đi."

Lý Minh nâng cao giọng: “Ai thắng, trẫm sẽ thực hiện một điều ước của người đó. Có điều các ngươi phải bảo đảm rằng sẽ chơi thật hay, thật xuất sắc mới được!"

Nói xong, Lý Minh đưa mắt nhìn quanh một vòng: “Ai muốn ra sân thì bước ra để trẫm nhìn xem."

Từ trước đến nay, đã là chuyện mà hoàng gia đề nghị thì chưa bao giờ là chuyện vô nghĩa, huống hồ còn là lời hứa quan trọng như chấp nhận thực hiện một điều ước. Những người có mặt ở đây đều là những quý tộc nhà cao cửa rộng đã lăn lộn trong triều nhiều năm, đương nhiên hiểu rất rõ đạo lý này nên chẳng một ai dám tùy tiện bước ra.

Lúc này, Lận Phi Bạch đi xuyên qua đám đông bước ra ngoài, quỳ một gối xuống nói: “Bệ hạ, vi thần muốn được khiêu chiến."

"Ngươi là..." Lý Minh nghĩ một chốc mới có chút kinh ngạc nói: “A, ngươi là con trai của Tạ Lan Thanh!"

"Bẩm Bệ hạ, vi thần bị sung quân đến Tây Nam, mấy năm nay chém địch giết cướp, nhờ lập công mà được thăng lên chức chính ngũ phẩm Trấn Nam tướng quân. Gần đây chiến sự đã bình ổn hơn, vì nhớ quê nhà nên xin nghỉ phép hồi kinh."

"Được như ngày hôm nay chứng tỏ ngươii là một nhân vật phi thường. Biết sai sửa sai là một chuyện tốt. Ngươi đã có ý khiêu chiến vậy đã chọn được đối thủ chưa?"

"Vi thần từng nghe phong thanh, cầu kỹ của Tô nhị công tử vô cùng xuất sắc, hôm nay nếu đã có cơ hội..." Lận Phi Bạch nhìn về phía Tô Dung Khanh: “Mong Tô thị lang, không ngại chỉ giáo thêm."

Nghe người Lận Phi Bạch chọn là Tô Dung Khanh, mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn không ai hiểu được phía sau chuyện này ẩn giấu huyền cơ gì.

Nghe xong Tô Dung Khanh chỉ im lặng nhìn Lận Phi Bạch, nhưng không đợi y mở miệng, một giọng nói lười biếng chợt vang lên.

"Mấy chuyện như đánh mã cầu, ngươi tìm nhị đệ của ta là sai quá sai rồi," mọi người nương theo âm thanh nhìn sang thì thấy Tô Dung Hoa lười biếng đứng dậy, chậm rãi từ chỗ ngồi bước xuống: “Trong kinh thành, về mảng đánh mã cầu, Tô Dung Hoa ta đây không thể xem là số một số hai, nhưng cũng có chút danh tiếng. Tạ tướng quân..." Tô Dung Hoa nâng tay: “Ta thay xá đệ lên sân đấu một ván, tướng quân hẳn sẽ không trách đâu nhỉ?"

"Được." không đợi Lận Phi Bạch nói gì, Lý Minh đã đồng ý ngay tắp lự. Ông quay đầu nhìn Tô Dung Hoa, cười nói: “Hôm nay Tô đại công tử cũng đến tham gia nhỉ, trẫm từ lâu đã luôn thích những người có tính tình như khanh. Ngươi và Tạ tướng quân đều là những nhân vật thần kỳ, trận đấu tiếp theo đây, trẫm thực sự rất chờ mong đấy."

Lý Minh đã nói vậy, Lận Phi Bạch cũng không tiện từ chối, chỉ có thể cung kính hành lễ, theo Tô Dung Hoa lui xuống đi thay quần áo.

Bọn họ vừa đi, Thượng Quan Nhã lập tức đứng lên, Lý Dung bưng ly trà, thổi lá trà nổi trên mặt nước hỏi: "Muội đi theo làm gì?"

"Khuyên gã nên tỉnh táo lại."

Sau khi nói xong câu trên, Thượng Quan Nhã vội vàng chạy về phía lều trại dùng để thay quần áo.

Lúc nàng chạy đến nơi, Tô Dung Hoa vừa thay xong quần áo và bước ra ngoài, Thượng Quan Nhã nhìn thấy gã, lập tức chạy đến: "Tô Dung Hoa!"

Tô Dung Hoa khẽ liếc nhìn nàng một cái, sau đó gã cầm lấy gậy chơi bóng từ tay người hầu, hoàn toàn ngó lơ nàng và đi thẳng về phía trước.

Chân gã dài, mỗi bước đi đều lớn, một khi đã không cố ý đợi Thượng Quan Nhã đuổi theo, Thượng Quan Nhã chỉ có thể chạy chậm đi theo phía sau nói: "Ngươi mắc chứng gì lại muốn đấu với Lận Phi Bạch, bị điên hả?"

"Các ngươi rõ ràng muốn tính kế đệ đệ của ta, nghĩ ta là kẻ ngốc sao?" Tô Dung Hoa liếc nhìn nàng một cái: “Huống hồ, cô và ta có quan hệ gì chứ? Ta thích đánh mã cầu thì đánh thôi, chẳng lẽ còn phải trình sổ con báo trước với cô à?"

Nghe gã dùng những câu nàng từng nói để đáp trả lại mình, Thượng Quan Nhã nhất thời nghẹn lời, Tô Dung Hoa cất bước đi ra ngoài.

Lý Dung đang nhàn nhã uống trà thì lại thấy Thượng Quan Nhã đầy bực tức xuất hiện bên cạnh nàng, vừa ngồi xuống đã bắt đầu rót trà.

Lý Dung liếc nàng một cái, không kiềm được bật cười hỏi: "Nếm mùi thất bại rồi?"

"Điện hạ, bây giờ không phải là lúc cười được đâu," nàng có chút sốt ruột: “Tô Dung Hoa ra sân, Tô Dung Khanh sẽ vẫn ngồi tại chỗ, nếu chúng ta không dụ y đi, muốn xuống tay với Tạ Xuân Hòa e rằng sẽ có rủi ro."

"Không sao đâu," giọng Lý Dung nhẹ tênh, nàng mỉm cười nhìn thoáng qua Bùi Văn Tuyên đang đứng yên lặng dưới sân: “Bùi Văn Tuyên cũng đang ngồi đó mà."

Thái độ của Lý Dung khiến Thượng Quan Nhã thoáng an tâm hơn, lúc này, Lận Phi Bạch cũng quay lại giáo trường, hai người mỗi người dẫn theo bốn người lục tục lên ngựa, cầm gậy chạy vào giữa sân thi đấu. Sau khi âm thanh báo hiệu vang lên, trước khi Lận Phi Bạch kịp phản ứng, Tô Dung Hoa đã vung gậy lên, đánh cầu ra phía ngoài, sau đó gã cưỡi ngựa chạy xuyên qua đội của Lận Phi Bạch. Lận Phi Bạch cũng phản ứng rất nhanh, chớp mắt đã quay đầu lại, nhanh chóng cưỡi ngựa đuổi theo, vào khoảnh khắc Tô Dung Hoa đánh cầu khung thành, gã giơ gậy chặn lại và đánh cầu ra ngoài.

Mới ra sân đã kịch liệt như thế, không khí trong sân nháy mắt sôi sục, hai đội bắt đầu những màn rượt đuổi sát sao dưới sân.

Lận Phi Bạch vốn là sát thủ, thân thủ đương nhiên không cần bàn thêm, nhưng suy cho cùng gã không thường đánh mã cầu cho nên khi bị quy tắc ràng buộc, gã không linh hoạt bằng Tô Dung Hoa.

Nhưng gã vẫn rất nhanh nhẹn, mỗi khi Tô Dung Hoa sắp đánh vào khung thành đều bị gã ngăn lại.

Vì thế dù hai bên giằng co cả nửa trận đầu nhưng một trái cũng không thể đánh vào khung thành.

Tuy không ghi được điểm nào nhưng việc trình độ hai bên ngang nhau thế này khiến cả sân thi đấu cực kì khẩn trương. Ngay cả người quen xem mấy trận đấu mã cầu như Lý Minh cũng không thể rời mắt khỏi cuộc phân cao thấp dưới sân đấu.

Đồng Nghiệp bưng ấm trà đến sau Bùi Văn Tuyên, ngồi quỳ xuống thấp giọng nói: “Công tử, người của Tô Dung Khanh vẫn luôn cố ý ngăn cản, phải tách Tô Dung Khanh ra để y không thể quản lý ạ."

Bùi Văn Tuyên bưng ấm trà, nhìn sân thi đấu, không nói gì.

Khi nửa trận đầu sắp kết thúc, Tô Dung Hoa đột nhiên đẩy mạnh tiến công. Lận Phi Bạch phòng bị vô cùng gắt gao, khi thấy Tô Dung Hoa đổi sang cách chơi tùy ý, gã không khỏi nhíu mày, tranh thủ hỏi một câu: "Ngươi đang muốn tranh cái gì?"

"Ngươi đang tranh cái gì...” Tô Dung Hoa đuổi theo mã cầu: “Ta cũng tranh cái đó."

"Nàng ấy không thích ngươi.” ngay vào lúc Tô Dung Hoa đưa tay lên, chuẩn bị đánh cầu vào khung thành, Lận Phi Bạch lập tức đánh trái cầu về phía ngược lại: “Với thân phận của ngươi, chuyện tìm một nữ tử quý tộc quả thật dễ như trở bàn tay. Tô đại công tử cần gì phải giận dỗi như vậy?"

"Ngươi nghĩ ta đang giận dỗi?"

Tô Dung Hoa lạnh lùng nhìn Lận Phi Bạch, Tô Dung Hoa hơi nghiêng nửa người xuống, treo người giữa không trung, sau đó gã cưỡi ngựa nhanh nhẹn tránh đi vòng vây của bốn người, đánh thẳng cầu bay ra xa.

"Bản chất ngươi là một tên công tử lăng nhăng, ngươi giả vờ chung tình như thế làm gì?" Lận Phi Bạch đuổi theo gã: “Nếu thích nàng, sao không cưới nàng sớm hơn chứ?"

Đồng đội của Lận Phi Bạch xông lên ngăn đối phương lại, Lận Phi Bạch chạy ở phía trước cùng, gã đứng canh ngay khung thành, trở tay đánh cầu ra ngoài.

Chính vào lúc này, ba tiếng la thông báo trận đấu kết thúc vang lên, tiếng đầu tiên!

Mọi người đứng lên, lớn tiếng hoan hô.

Tô Dung Hoa xuyên qua đám đông, nhắm thẳng ngay Lận Phi Bạch.

Mà Lận Phi Bạch cũng đuổi theo quả cầu, chạy đuổi theo Tô Dung Hoa.

Cầu nằm ngay giữa sân bóng, chỉ cần đánh một gậy sẽ có thể ghi điểm, chỉ là phải xem trong hai người họ ai là người đánh được trước thôi.

Hai người cưỡi ngựa chạy về cùng một hướng, Lý Xuyên không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc: “Bọn họ đang làm gì vậy?"

Tiếng la thứ hai vang lên!

Lý Dung không trả lời cậu, Thượng Quan Nhã bất giác siết chặt tay.

Khoảng cách giữa hai con ngựa ngày càng gần, đến giây cuối cùng, hai con ngựa đâm mạnh vào nhau, gậy đánh cũng chạm vào nhau, sau đó trong tiếng la thứ ba và tiếng hai con ngựa hí vang, hai người đều bị ngựa hất văng, ngã xuống khỏi lưng ngựa!

Tô Dung Khanh đứng phắt dậy, quát to một tiếng: “Ngự y!"

Nói xong y nhanh chóng chạy xuống sân thi đấu.

Mà Bùi Văn Tuyên cũng đứng dậy, vội vàng đi về phía Lận Phi Bạch.

Hiện tại, Lận Phi Bạch không có thế lực gì ở Hoa Kinh, hôm nay những người Tạ gia có mặt ở đây cũng không thân với gã, không may có chuyện gì xảy ra và hắn mặc kệ, e rằng gã sẽ chết ngay dưới sân thi đấu.

Ngự y chạy chậm đến gần, Tô Dung Khanh và Bùi Văn Tuyên lần lượt kiểm tra thương thế của hai người, sau khi xác nhận không có gì nguy hiểm, ngự y rốt cuộc cũng đến nơi.

Mức độ bị thương của hai người khác nhau, sau khi ngự y chẩn trị xong mới cho người đỡ hai người rời đi.

Không ngờ khi Bùi Văn Tuyên vừa đỡ Lận Phi Bạch xoay người lại nghe thấy phía sau truyền đến giọng của Tô Dung Hoa: “Còn nửa trận sau nữa mà."

Lận Phi Bạch dừng bước, quay đầu lại thì thấy dù tay Tô Dung Hoa đang chảy máu nhưng vẫn bình tĩnh nhìn mình nói: “Ta còn chưa thắng mà."

"Đại ca!"

Tô Dung Khanh nhíu mày: “Huynh nghỉ ngơi trước đi."

"Được."

Lận Phi Bạch đón nhận ánh mắt của Tô Dung Hoa: “Ta sẽ theo đến cùng!"

Vào lúc hai người đang giằng co, Bùi Văn Tuyên lại khẽ cười một tiếng nói: “Một trận mã cầu mà thôi, không phải không thể đổi người chơi."

Nói xong, Bùi Văn Tuyên cầm lấy gậy đánh cầu từ tay Lận Phi Bạch, quay đầu nhìn Tô Dung Khanh, cười như không cười hỏi: “Tô nhị công tử, ngươi nói xem đúng không?"

Tô Dung Khanh lạnh lùng nhìn Bùi Văn Tuyên. Bùi Văn Tuyên nhướng mày: “Ta đã ra sân rồi, nhị công tử còn sợ cái gì nữa?"

(Tây: hiện trường Tu La tràng, hai người tranh một em 😂)

Nghe vậy, Tô Dung Khanh khẽ cười một tiếng.

"Bùi đại nhân nói đúng."

Tô Dung Khanh cầm lấy gậy từ tay Tô Dung Hoa, y nâng mắt nhìn chằm chằm Bùi Văn Tuyên, ánh mắt lạnh lẽo như băng: “Nửa trận sau cứ để ta thay đại ca, Bùi đại nhân, xin được thỉnh giáo một ván."

🌺 Góc tám nhảm 🌺

Không xem phim nhưng lướt thấy nhiều người xem xong mắng TDK dữ quá, còn có vài bạn quay sang nói Tây sao có thể ship nam8 đê tiện như thế với nu9.

Thật sự thì nếu đọc truyện mọi người mới thấy, TDK là nhân vật không được miêu tả nhiều, thế giới nội tâm khá bí ẩn, thêm nữa mình cũng theo bộ này ngay từ khi tg viết nên theo dòng câu chuyện thấy thích nam8 chứ không phải xem chương chân tướng rồi ship ạ.

Biên kịch đã bóp méo nhân vật, xin hãy tỉnh táo phân biệt truyện và phim :’(

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.