🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trans+Beta: Đặc Lôi Tây

Sau một cuộc đùa giỡn, Lý Dung và Bùi Văn Tuyên nằm trên giường, cả hai đều có chút thấm mệt. Lý Dung nằm trên ngực Bùi Văn Tuyên, đột nhiên nhớ đến chuyện Thượng Quan Nhã ban nãy.

"Ta khuyên muội ấy, là vì ta hiểu muội ấy."

Lý Dung nhắm mắt lại, giọng nói đều đều: "Muội ấy còn quá trẻ, có nhiều chuyện hiểu rõ song lại không hiểu hết, quyền thế đúng là thứ có thể tranh đoạt nhưng tình cảm lại không thể."

"Lúc ta còn trẻ cũng hay mạnh miệng, nhưng mỗi khi gặp phải khó khăn đều chọn cách lùi về sau. Tuy ta tự khen bản thân không đặt nặng chuyện tình cảm, nhưng thực chất, ta lại xem trọng nó hơn bất kì thứ gì." Lý Dung có chút mệt, ngữ khí cực chậm: "Vì quá sợ việc phải trao đi cũng như đánh mất, nên ta ngay cả một chút can đảm đi tranh giành cũng chẳng có."

"Lập trường của Tô Dung Hoa và tiểu thư Thượng Quan không giống nhau," Bùi Văn Tuyên vỗ nhẹ lên lưng nàng, suy ngẫm nói: "Việc tiểu thư Thượng Quan thấy băn khoăn cũng là bình thường, hoặc Tô Dung Khanh tự bỏ cuộc hoặc Tô Dung Hoa vì Thượng Quan tiểu thư hạ bệ Tô Dung Khanh và giành lấy quyền khống chế Tô gia, nhưng dù là hai trường hợp nào bên trên, với tình hình hiện tại đều bất khả thi."

Lý Dung không nói gì, Bùi Văn Tuyên tiếp tục ngẫm nghĩ nói: "Nếu Tô Dung Hoa thật sự thích tiểu thư Thượng Quan, gã sẽ tự tìm được cách. Điện hạ không cần lo lắng, gần đây công việc khá nhiều nhiều, Điện hạ nên ngủ cho lại sức."

Lý Dung đáp một tiếng xong thì nhắm mắt ngủ.

Sáng ngày hôm sau, vừa đến cổng Đốc tra ti, Lý Dung đã nhìn thấy Tô Dung Hoa đứng đó.

Thấy Lý Dung đến, gã nâng tay lên, mỉm cười tươi tắn gọi: "Điện hạ."

Như thể chưa có gì từng xảy ra.

Lý Dung do dự một lát mới gật đầu, đi vào trong.

Mấy ngày liên tiếp sau đó, ngày nào Tô Dung Hoa cũng đến canh trước cổng Đốc tra ti, mà Thượng Quan Nhã lại dẫn Lận Phi Bạch đi tham gia các buổi họp mặt gặp gỡ của các gia tộc lớn. Ngày nào không đến Đốc tra ti làm việc, Thượng Quan Nhã đều dẫn Lận Phi Bạch đi tham gia các hội thơ và những cuộc bàn luận, đi được vài lần, dần dà mọi người cũng ngầm hiểu.

Nhưng mọi người lại không tiện nói nhiều, càng không tiện nói với Tô Dung Hoa. Vì thế trong khi Tô Dung Hoa mỗi ngày đều chăm chỉ đứng đợi trước cổng Đốc tra ti, rất nhiều người trong giới quý tộc đã bắt đầu trộm bàn tán, phải chăng đại tiểu thư Thượng Quan gia đã nhìn trúng Tạ Phi Bạch, đứa con ngoài giá thú kia của Tạ gia?

Với thân phận của Thượng Quan Nhã, nếu nàng gả cho Tạ Phi Bạch sẽ đồng nghĩa với việc nàng đang dùng thân phận của mình để nâng đỡ Tạ Phi Bạch.

Tuy Tạ Phi Bạch sở hữu hai mươi ngàn binh của Tây Nam nhưng thân phận của gã thật sự quá thấp kém. Nếu cưới được Thượng Quan Nhã, Tạ Phi Bạch sẽ được Thượng Quan gia chống lưng, vậy tương lai của gã ở Tạ gia so với ngày xưa sẽ khác xa một trời một vực.

Nhưng lý do vì sao Thượng Quan Nhã phải dùng mối hôn sự này để nâng đỡ người nọ, mọi người không tài nào hiểu nổi.

Với thân phận của nàng, ngay cả khi muốn ngồi lên vị trí Thái tử phi còn chẳng tốn chút công sức gì, ngoài hai vị đích công tử của Tô gia ra, trong chốn Hoa Kinh này khó có ai có thể xứng đôi với nàng. Nàng gả qua Tạ gia đã bị xem là gả thấp, huống chi đối tượng còn là một đứa con riêng?

Mọi người nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể đưa ra một phán đoán, chắc chắn là vì Thượng Quan Nhã thích Tạ Phi Bạch.

Vì ngoài tình yêu ra, họ hoàn toàn không tìm được bất kì lý do nào đủ thuyết phục để giải thích cho mối hôn sự đầy hoang đường này cả.

Nháy mắt đã đến ngày tổ chức chuyến đi săn mùa đông. Đêm trước ngày khởi hành, Lý Dung đã có được toàn bộ kế hoạch tổ chức chuyến đi săn lần này.

Hiện tại tiết trời đã hoàn toàn bước vào mùa đông, nơi căn phòng được đốt than ấm áp Thượng Quan Nhã, Lận Phi Bạch, Bùi Văn Tuyên và Lý Xuyên đều có mặt, nhìn Triệu Trọng Cửu đưa kế hoạch của lần săn thú này cho Lý Dung.

"Cuộc đi săn ngày mai sẽ chia làm ba giai đoạn, đầu tiên là phần Xuyên nhi hỏi thăm sáu đội quân và ban thưởng cho họ." Lý Dung quay sang nhìn Lý Xuyên nói.

Lý Xuyên gật đầu: "Lễ bộ cũng thông báo với đệ trước rồi."

"Sau đó sáu đội quân sẽ lần lượt phái một trăm người trong đội đi vào rừng cắm cờ, mỗi đội có một lá cờ riêng và ở chỗ sâu nhất trong rừng có cắm một lá cờ lớn. Sáu bên sẽ bắt đầu mai phục, dựa theo quy tắc bắt đầu cuộc thi cướp lấy lá cờ lớn trong rừng. Thời hạn là hai canh giờ, sau giờ Dậu sẽ đếm số cờ của các đội, đội nào lấy được nhiều cờ nhất sẽ thắng." Lý Dung nhìn giấy, quay về bàn.

Trên mặt bàn trải một tấm bản đồ, nàng ngồi xuống, đặt toàn bộ bản kế hoạch xuống bàn.

"Sau khi tìm được người thắng, theo lý phải do Phụ hoàng đứng ra khen ngợi người thắng, nhưng năm nay để nâng cao vị thế của Lý Thành..." Lý Dung mỉm cười: "Phụ hoàng đã để lại nhiệm vụ đó cho Lý Thành."

"Đến lúc đó người thắng sẽ đứng ở vị trí này lĩnh thưởng," Lý Dung nâng tay lên, nhẹ nhàng chỉ lên một đài cao vẽ trên bản đồ: "Đứng trên đây, Lý Thành sẽ không còn nơi nào để trốn, chúng ta hãy sắp xếp các tay xạ thủ ở ba điểm này." Lý Dung nói xong, nhìn về phía Bùi Văn Tuyên: "Lại sắp thêm hai sát thủ gần Lý Thành, để phòng ngừa việc ngoài ý muốn."

"Vậy Tạ Xuân Hòa thì sao?"

Thượng Quan Nhã nhíu mày, Bùi Văn Tuyên mỉm cười nói: "Đây chỉ là việc nhỏ, gần đây ta đã cho người hạ một loại độc mạn tính ở nhà người tình mà Tạ Xuân Hòa thường ghé qua. Đến hôm đó sẽ có gã sai vặt trộn thuốc dẫn vào nước trà, chỉ cần Tạ Xuân Hòa uống trà, từ lúc phát độc đến lúc chết, chưa đến mười lăm phút."

"Ngươi dùng cách hạ độc?" Lận Phi Bạch có chút kinh ngạc hỏi: "Những thế gia đại tộc thế này chẳng phải quản lý việc hạ độc rất gắt sao, làm cách nào ngươi bỏ độc vào được?"

Về chuyện hạ độc, chưa bàn đến chuyện mua chuộc được người khác đã vô cùng khó khăn, ngay cả khi thành công, những thức ăn đám quý tộc kia ăn đều phải trải qua vô số các lần kiểm tra mới được đặt trước mặt họ. Nếu thật sự có độc thì ngay vào lúc kiểm tra đã bị bại lộ rồi.

Cho nên dù việc hạ độc giết người là dễ dàng nhất song mọi người vẫn phải chịu trăm cay ngàn đắng, bày ra các kế hoạch ám sát.

"Lận công tử có từng nghe qua một loại độc..." Bùi Văn Tuyên cười, rót trà cho Lận Phi Bạch, đầy kiên định hỏi: "Tên là Hương mỹ nhân chưa?"

Lý Dung ngẩng đầu nhìn Bùi Văn Tuyên một cái.

Loại độc Hương mỹ nhân này, chỉ sau khi Tô Dung Hoa mang vào cung và dùng nó giết chết Tần Chân Chân mới được mọi người biết đến.

"Chất độc này tổng cộng có mười một cách điều chế, nguyên liệu cũng chỉ là những hương liệu bình thường, thường sẽ trộn vào trong huân hương dùng hằng ngày. Tiếp xúc từ tháng này qua tháng khác, dần dà chất độc sẽ chậm rãi tích tụ, ngấm sâu vào xương, người bị hạ độc sẽ có triệu chứng như mắc bệnh lao, chẳng đến ba năm sau sẽ qua đời. Nếu chỉ tiếp xúc một khoảng thời gian ngắn và hết hợp thêm thuốc dẫn, chất độc ắt sẽ phát tác ngay lập tức. Chỗ khó phòng bị nhất của chất độc này chính là mỗi một loại nguyên liệu điều chế ra nó đều cực kì phổ biến, cũng không mang theo độc tính, ngay cả thuốc dẫn cũng chỉ là một nguyên liệu nấu ăn vô cùng thường thấy cho nên người ta rất khó lòng phòng bị. Sau khi mọi chuyện xảy ra, dù có tiến hành điều tra đi chăng nữa thì cũng rất khó tìm được nguồn gốc của chất độc."

Năm xưa nếu không phải Lý Xuyên tìm kiếm các dị sĩ khắp thiên hạ, cái chết của Tần Chân Chân e rằng cũng chỉ có thể xem là đột nhiên ngã bệnh qua đời.

Sau khi Tần Chân Chân chết, chất độc Hương mỹ nhân đã bị hoàng thất quản lý, mà người biết được phương thuốc bào chế ra loại độc này, khắp thiên hạ không có ai ngoài ba người dưới đây...

Tô Dung Khanh, người từng tiếp xúc với Tô Dung Hoa, Bùi Văn Tuyên đảm nhận vai trò phá án và Lý Xuyên, người triệu các dược sư vào cung cùng nhau tu tiên luyện đan.

Hiện tại họ được sống lại lần nữa, chỉ cần Tô Dung Khanh không can thiệp quá nhiều, có thể nói sẽ chẳng ai biết đến chất độc Hương mỹ nhân.

"Vậy lỡ như kế hoạch hạ độc thất bại thì sao?"

Lý Dung quay đầu nhìn Bùi Văn Tuyên hỏi, Bùi Văn Tuyên nhìn vào mắt của Lý Dung, chớp mắt cũng nhìn thấu sự băn khoăn của nàng.

Bùi Văn Tuyên cười nói: "Một khi Túc Vương Điện hạ xảy ra chuyện, như vậy kẻ có ý đồ mưu nghịch cũng đang có mặt ở hiện trường. Đến lúc đó giáo trường loạn cào cào cả lên, dù có vài người bị chết chẳng phải cũng là chuyện quá bình thường sao?" nói xong, Bùi Văn Tuyên nhìn Lận Phi Bạch nói: "Đối với những chuyện này, hẳn Lận công tử còn sành sỏi hơn cả ta nữa kìa."

Lận Phi Bạch vốn có xuất thân sát thủ, chuyện nhân lúc náo loạn, lặng lẽ giết một người là việc cực kì đơn giản.

"Chẳng qua để bảo đảm kế hoạch không xuất hiện việc ngoài ý muốn nào," Bùi Văn Tuyên mỉm cười nói: "Ngày mai tình huống ở giáo trường phải càng náo loạn càng tốt, như vậy sự chú ý của mọi người mới bị phân tán và chúng ta cũng dễ làm việc hơn."

"Về chuyện này, ta đã bàn với cô mẫu rồi."

Thượng Quan Nhã đột nhiên chen ngang, mọi người đồng loạt nhìn sang nàng, ánh mắt mang theo vài phần khó hiểu.

"Ngày mai, sau khi sáu đội quân đã vào rừng bắt đầu thi đấu, cô mẫu sẽ khuyên Bệ hạ bổ sung thêm một cuộc thi mã cầu, cũng hứa hẹn sẽ ban cho người đứng nhất một giải thưởng bất kì, đến lúc đó Lận Phi Bạch sẽ lên sân khấu. Nếu các ngươi đang lo chuyện Tô Dung Khanh sẽ có hành động gì khác thường thì cứ để Lận Phi Bạch khiêu chiến y, ép y ra sân thi đấu. Đợi đến lúc ai nấy đều tập trung vào cuộc thi dưới sân..." Thượng Quan Nhã nhìn về phía Bùi Văn Tuyên: "Ngươi hãy hành động."

"Được."

Bùi Văn Tuyên vỗ tay: "Cứ như vậy đi."

"Đến lúc đó, nếu ta có thể thắng..." vẻ mặt Lận Phi Bạch rất bình tĩnh: "Ta sẽ xin được cưới Thượng Quan tiểu thư. Sau khi Tạ Xuân Hòa chết rồi, trước khi lễ tang diễn ra, Thượng Quan tiểu thư sẽ giúp ta giành lấy Tạ gia."

"Nếu ngươi thua thì sao?" Thượng Quan Nhã cười như không cười hỏi vặn lại, Bùi Văn Tuyên cũng có chút tò mò giống nàng. Lận Phi Bạch nghiêng mặt nhìn Thượng Quan Nhã đáp: "Ta sẽ bất chấp chuyện phạm quy và tẫn y một trận."

"Hay lắm!" nghe xong, Bùi Văn Tuyên vô cùng phấn khởi nói: "Phi Bạch huynh, nếu ngươi thật sự đánh y, ta sẽ tặng ngươi một thanh bảo kiếm..."

"Khụ khụ." Lý Dung khẽ ho một tiếng, nụ cười trên mặt Bùi Văn Tuyên chợt cứng đờ, sau đó hắn chậm rãi thu lại sự vui sướng không khống chế được kia, bình thản nói: "Mọi việc xin nhờ cả vào Lận công tử."

(Tây: thiệt tình anh nhà trẻ con chết đi được 😂)

"Không thành vấn đề." Lận Phi Bạch gật đầu: "Sau này chỉ mong Bùi đại nhân nói mấy câu lời hay ý đẹp với Điện hạ, bảo Người cho ta quân lương nhiều hơn là được."

Trong lúc mọi người tề tựu trong phủ Lý Dung thương lượng hành trình của chuyến đi ngày mai, Hoa Nhạc khoác áo choàng có mũ trùm đầu, trong bóng đêm, nàng mò mẫm đi qua những con đường đá ộp ẹp tối tăm. Lúc đi đến cuối đường, khi nhìn thấy nữ nhân mặc quần áo tù nhân, vẻ mặt thấp thoáng sự mệt mỏi, nàng thấp giọng gọi một tiếng: "Mẫu phi."

Nhu phi ngẩng đầu, Hoa Nhạc kéo mũ trùm ra, để lộ gương mặt với thần thái đầy kiên định: "Mọi việc đã chuẩn bị xong hết rồi, đợi ngày mai sau khi con giết được Lý Xuyên, con lập tức sẽ cứu ngài ra ngoài."

"Con ngoan." trong mắt Nhu phi lộ ra sự yêu thương, bà đứng lên, bước đến bên cạnh song gỗ, sau đó vươn tay ra nắm lấy bàn tay lạnh cóng của Hoa Nhạc: "Đã khiến con chịu khổ rồi."

Hoa Nhạc lắc đầu: "Việc quan trọng nhất là bảo vệ được Thành nhi nên chút chuyện vặt này không thể nói là chịu khổ được."

"Con định làm thế nào?"

"Là Tô thị lang giúp con." Hoa Nhạc lập tức lộ ra chút thẹn thùng, nghe xong, Nhu phi chợt sững người lại, Hoa Nhạc vẫn tiếp tục nhẹ giọng nói: "Dù ngài đưa lệnh bài cho nữ nhi nhưng con cũng không biết nên bắt đầu từ đâu mới được. Lúc này Tô Dung Khanh đến tìm con, nói rằng ngài ấy có thể giúp con, ngày mai chuyện ám sát Lý Xuyên đều đâu vào đấy rồi, có điều..."

Hoa Nhạc nhíu mày.

"Có chuyện gì?" Nhu phi không khỏi sốt ruột hỏi, ánh mắt Hoa Nhạc lóe qua chút bất mãn: "Y không cho con động đến Lý Dung vì nói Lý Dung còn có tác dụng khác. Lý Xuyên chết rồi, giữ lại Lý Dung còn có ích lợi gì chứ? Theo con thấy, chưa biết chừng y bị lú lẫn và mê đắm dung mạo của Lý Dung rồi."

Nói xong Hoa Nhạc vẫn còn thấy bực bội, tiếp tục bổ sung: "Nhưng Tô thị lang lại không phải là dạng người chú trọng vẻ ngoài mà, cũng không biết Lý Dung thì có ích lợi gì..."

Nhu phi im lặng nhìn Hoa Nhạc hết mắng Lý Dung xong lại quay sang nói tốt cho Tô Dung Khanh, sau đó bà nâng tay vén lại tóc cho Hoa Nhạc, khẽ cười nói: "Mặc kệ y muốn làm gì, con là con, con muốn thì cứ làm thôi, không phải sao?"

Hoa Nhạc kinh ngạc ngẩng đầu, Nhu phi nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Đứa nhỏ ngốc, đừng có chuyện gì cũng nghe theo nam nhân. Đám nam nhân này ấy à, ngoài miệng nói là thế song trong lòng đang nhớ ai con lại chẳng biết được. Con muốn giết Lý Xuyên, cách tốt nhất không phải là trực tiếp ám sát nó."

"Vậy cách tốt nhất là gì ạ?"

"Ngày mai tất cả mọi người ở giáo trường đều sẽ bảo vệ cho Lý Xuyên, vì họ biết Lý Xuyên là đối tượng bị ám sát do đó cũng dồn hết tâm tư cho Lý Xuyên. Lý Dung chỉ là nữ quyến, nó nhất định sẽ chạy trốn đầu tiên. Lúc đó, con cứ điều hết quân tinh nhuệ tiếp cận Lý Dung, ép nó phải chạy trốn vào rừng, tiếp đến hãy cho người truyền lời với Lý Xuyên rằng nếu nó không tự mình đi cứu tỷ tỷ, con sẽ giết Lý Dung."

"Lý Xuyên sẽ chịu đi cứu tỷ ta sao? Nó có phải kẻ ngốc đâu chứ?" Hoa Nhạc có chút không dám tin hỏi lại.

Nhu phi khẽ cười đáp: "Nó sẽ đi." ánh mắt Nhu phi mang theo chút thương hại: "Nó được chết trong độ tuổi chưa biết cực khổ là gì, với nó mà nói, âu cũng là một sự may mắn."

"Được ạ." Hoa Nhạc khẽ gật đầu, sau đó lại nhíu mày nói: "Nhưng mà con sợ mình không có nhiều nhân thủ như thế..."

"Con cứ đi làm đi." giọng Nhu phi vô cùng ôn hòa: "Sẽ có người giúp con một tay."

"Có người giúp con ạ?" Hoa Nhạc không khỏi thấy hoang mang nhìn Nhu phi hỏi: "Người đó là ai?"

Nhu phi mỉm cười, quay đầu nhìn về phía hoàng cung, nơi tháp Bắc Yến cao ngất có treo rất nhiều đèn lồng. Nhìn từ xa, dãy đèn lồng ấy đang nhẹ nhàng lắc lư trong gió, kếp hợp với bầu trời sao hôm nay, chúng chẳng khác gì hai mảnh ghép bổ khuyết cho nhau và tạo nên một khung cảnh đầy tươi đẹp.

Hoa Nhạc nương theo ánh mắt của Nhu phi nhìn sang, bà im lặng ngắm nhìn nó hồi lâu, sau đó mới quay đầu lại nhìn Hoa Nhạc nói: "Con đi đi, đừng lãng phí thời gian nữa."

Hoa Nhạc khẽ gật đầu, không hề có chút nghi ngờ gì, nàng trùm lại mũ lên đầu rồi nhẹ giọng nói: "Vậy con đi nhé, mẫu phi, ngài nhớ phải bảo trọng."

Nói xong nàng nhanh chóng xoay người, một lần nữa bước vào con đường đá tối tăm ộp ẹp trông chẳng khác gì một con rắn khổng lồ.

Nhu phi nhìn theo bóng nữ nhi dần dần biến mất trong bóng tối, sau hồi lâu, bà nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.Bà biết nàng sẽ thành công.

Sẽ có người giúp nàng, vô số người muốn Lý Xuyên chết đang trốn trong bóng tối nhất định sẽ giúp nàng một tay.

Họ không cần Hoa Nhạc làm gì cả, thứ họ cần chỉ là sau khi Lý Xuyên chết, Hoa Nhạc sẽ đứng ra gánh lấy mọi tội lỗi.

Con người luôn có quyền lựa chọn, vì bà lựa chọn quyền thế nên bà phải chấp nhận vứt bỏ một vài thứ khi bước đi trên con đường này.

Bầu trời Hoa Kinh ánh sao lưa thưa, thoắt ẩn thoắt hiện sau những đám mây, mà ở biên cảnh Tây Bắc, lúc màn đêm buông xuống cũng là cảnh trăng sáng sao thưa thế này.

Tần Lâm và Thôi Thanh Hà cùng đứng trên vách núi, ngắm nhìn nơi Tiêu Túc đang đóng quân ở phía xa xa.

Cơn gió lướt qua khiến quần áo hai người bay phần phật, Thôi Thanh Hà nhìn ánh đèn phương xa, nhẹ giọng nói: "Ban nãy binh lính có đến thông báo rằng Tiêu Túc đang kiểm kê binh mã, tối nay chúng sẽ hành quân về lại Hoa Kinh."

"Tổng cộng có bao nhiêu người?"

Tần Lâm không hề quay đầu lại, sắc mặt không chút nao núng.

"Ba mươi ngàn quân, chỉ để lại hai mươi ngàn để đóng giữ Tây Bắc."

"Tận ba mươi ngàn quân luôn đấy."

Tần Lâm chậm rãi nói, Thôi Thanh Hà rũ mắt nhìn thảm cỏ xanh lắc lư dưới chân mình: "Ngươi thật sự định làm theo lệnh của Bình Nhạc Điện hạ và ngăn cảnh Tiêu Túc sao?"

"Còn cách nào khác nữa đâu?" Tần Lâm quay đầu nhìn Thôi Thanh Hà, khẽ cười nói: "Ngươi nghĩ Bình Nhạc Điện hạ giúp chúng ta nhiều như vậy chỉ là giúp không công và chẳng đòi hỏi thứ gì sao?"

"Nhưng Tiêu Túc đang làm theo ý chỉ của Bệ hạ."

Thôi Thanh Hà nhíu mày nói: "Đến lúc đó, việc làm của ngươi hôm nay tương đương với mưu phản đấy."

"Thì đã sao?"

Thôi Thanh Hà vô cùng bình tĩnh, hắn nhìn chằm chằm vào Tần Lâm nói: "A Lâm, ta chỉ đang lo cho ngươi thôi."

"Nếu lo cho ta thì hãy giúp ta trông chừng hai ngàn quân ta để lại ở Tây Bắc là được."

Tần Lâm quay đầu đi, tiếp tục nhìn về phương xa: "Điện hạ từng cứu cả Tần gia của ta, ta đương nhiên không thể phản bội Người."

Thôi Thanh Hà không nói gì, chỉ tiến lên một bước, đứng ngay phía sau Tần Lâm.

"Hơn nữa, ta rất có lòng tin vào tài trí của Điện hạ và Bùi Văn Tuyên. Thanh Hà, ngươi yên tâm đi, nếu thật sự xảy ra chuyện, ngươi cứ rời khỏi Đại Hạ bằng biên quan Tây Bắc và chạy về phía Tây."

"Xin lỗi," giọng Thôi Thanh Hà rất thấp, Tần Lâm phát hiện có điều khác thường, nhưng khi hắn còn chưa kịp quay đầu lại, một lưỡi dao sắc bén đột nhiên đâm xuyên qua ngực hắn. Tay Thôi Thanh Hà có chút run rẩy, hai mắt hắn đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào đối phương nói: "Nhưng ta không muốn đi."

Vừa dứt lời, Tần Lâm đã rút kiếm đâm thẳng về hướng Thôi Thanh Hà, hắn vội vàng lùi về sau, tiếp đến có mấy mươi người đột nhiên từ trong rừng nhảy ra, xông thẳng về phía Tần Lâm!

Hai tên thị vệ đứng phía trước bảo vệ Thôi Thanh Hà, Thôi Thanh Hà nhìn chằm chằm Tần Lâm vừa giao thủ với mười mấy tên sát thủ vừa không ngừng lùi về sau. Ánh mắt Tần Lâm bây giờ chẳng khác gì một con sói, sau khi trừng mắt với hắn một cái, Tần Lâm che vết thương lại và chạy vào rừng.

"Thôi công tử." thị vệ bảo vệ Thôi Thanh Hà cung kính nói: "Tiếp theo đây chúng ta nên làm gì ạ?"

"Về doanh trại."

Thôi Thanh Hà lặng lẽ đưa tay lau vết máu dính trên mặt, khẽ liếc nhìn phương hướng Tần Lâm chạy trốn, hắn cầm kiếm xoay người, bình tĩnh nói: "Thanh lý môn hộ*."

(*Gốc: 清理门户, 门 là lối viết tắt của 門) ban đầu có nghĩa là "dọn dẹp nhà cửa", "môn hộ" ="nhà cửa". Về sau, khi "môn hộ" được mở rộng ra để chỉ "chi phái", "dòng dõi" thì cụm từ này trở thành một tiếng lóng về việc đuổi hoặc trừng phạt kẻ vi phạm kỉ luật cũng như kẻ có hành vi phá hoại tổ chức. Đây có thể hiểu là một hình thức dọn dẹp, thanh lọc tổ chức. Nguồn: tiếng việt giàu đẹp.)

Nói xong, Thôi Thanh Hà cầm kiếm, dẫn đầu đám người nọ nhanh chóng xuống núi.

Chẳng bao lâu sau đó, Tuân Xuyên, người đang ở trong phòng viết thư cho Lý Dung bỗng nghe thấy một tiếng hét.

"Đại nhân!" một thị vệ cầm kiếm, vội vàng chạy vào phòng nói: "Tần tướng quân bị ám sát bên vách núi và đã rơi xuống vực rồi, Thôi đại nhân nói là có gian tế trong doanh trại muốn hại tướng quân. Hắn ta đã phong bế quân doanh, bây giờ đang trên đường tìm chúng ta, đại nhân mau chạy đi ạ!"

Nghe xong, tay Tuân Xuyên bỗng run lên, chỉ kịp viết một câu "Tần Lâm bị ám sát", nàng đã nghe thấy tiếng bước chân ngay sát bên ngoài.

Tuân Xuyên vội vàng gấp lá thư lại rồi giao cho thị vệ, thấp giọng nói: "Mau lên, mau gửi lá thư này cho Điện hạ."

Nói xong, Tuân Xuyên cầm thanh kiếm treo bên cạnh, mang theo người chạy ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi doanh trướng, nàng đã thấy nhóm người Thôi Thanh Hà đứng ngay trước cửa, vẻ mặt Thôi Thanh Hà vô cùng điềm tĩnh, hắn lạnh lùng nói: "Tuân đại nhân, tướng quân bị ám sát, bản quan phụng mệnh giám quân đi bắt tất cả những nghi phạm. Vẫn mong Tuân đại nhân phối hợp, bỏ kiếm đầu hàng, theo ta đến quân doanh một chuyến."

Tuân Xuyên không nói gì, chỉ im lặng nhìn chằm chằm Thôi Thanh Hà: "Thôi đại ca, ngươi không biết ta là ai sao?"

Sắc mặt Thôi Thanh Hà chợt thay đổi, nhanh chóng đưa tay khẽ ra hiệu. Nhận được lệnh, binh lính vội vã xông về phía Tuân Xuyên. Tuân Xuyên đột nhiên biến sắc nói: "Ngươi phản bội đại ca."

"Xin lỗi."

Giọng Thôi Thanh Hà vẫn rất bình tĩnh: "Ta muốn quay về Thôi gia nhưng các ngươi không giúp được gì cho ta cả, chỉ có người đó mới giúp được ta."

Trong lúc hắn đang nói chuyện, Tuân Xuyên đã dùng kiếm hất bay một tên nhào về phía mình, nàng nhanh chóng khom lưng sau đó dùng kiếm chém đứt dây cương buộc ngựa. Vì bị chấn động, con con ngựa hí dài một tiếng và lao nhanh ra ngoài. Tuân Xuyên đạp mạnh lên cột cờ, sau đó nương theo lực nảy của cột nhảy phốc lên lưng ngựa, tiếp đến dưới sự kinh ngạc của đám đông, nàng lao nhanh ra khỏi doanh trại.

Thôi Thanh Hà không ngờ Tuân Xuyên sẽ cứ thế xông thẳng ra ngoài, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, quát to: "Đuổi theo! Mau đuổi theo bắt lấy nàng ta!"

Tuy nghe thấy tiếng truy đuổi nhưng Tuân Xuyên chẳng thèm quay đầu lại, nàng nhìn vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời ở phía Hoa Kinh, thúc ngựa lao nhanh về phía cánh rừng phía xa.

Nàng cần phải tìm được ca ca của mình.

Hoa Kinh còn đang đợi Tần Lâm.

Điện hạ còn đang đợi Tần Lâm!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.