Phó tướng suy nghĩ một lát rồi nói :
"Theo thuộc hạ thấy thì khả năng quân địch giả vờ rút lui để lừa chúng ta vào một bẫy rập khác ".
Dạ Vô Thần quay sang chủ soái rồi hỏi :
"Còn chủ soái, ông có quan điểm gì không ?".
Chủ soái xấu hổ cúi đầu nói :
"Thật xin lỗi tại hạ vẫn không biết là chuyện gì, hàng rào dây gai đã được quân ta phá hủy gần hết nên thuộc hạ không rõ ý của vương gia lắm ".
Dạ Vô Thần gật đầu nói :
"Các người không biết cũng phải, ta cho binh lính quay lại là vì không muốn dẫn đến thương vong vô ích.
Trước cổng thành các ngươi có để ý bọn chúng rắc bột phấn hay không, nếu ta đoán không lầm khi chúng ta đuổi theo sẽ dính vào những bột phấn đó, nó là một loại chất dẫn.
Tiến vào bên trong sẽ có quân mai phục, chúng chỉ cần bắn tên lửa vào một trong số chúng ta thì chúng ta sẽ giống như một ngọn đuốc bùng cháy, đó là lửa sống trên sa mạc, các người đã nghe qua chưa.
Vì thế hàng dây gai bên ngoài chỉ là cái bẫy để lừa mắt chúng ta thôi, còn cái đáng sợ là đống bột phấn kia kìa ".
Như Họa nghe đến thế thì vội nhớ ra, đúng rồi sao nàng quên mất vũ khí bí mật đó của tộc Khiết Chân chứ.
Sở dĩ tộc Khiết Chân tồn tại lâu dài là vì chúng đã dùng cách này để cướp bóc những đoàn thương nhân vượt qua hoang mạc khiến cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-chua-soc-2k/3576834/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.