Chương trước
Chương sau
Dạ Vô Thần mỉm cười lắc đầu nói :

"Con Mã Ô này đã theo huynh từ nhỏ, vô cùng quen thuộc nên sẽ không bao giờ chạy đi đâu xa ".

Y nhảy lên lưng ngựa rồi đưa tay kéo nàng, chỉ một cái ôm nhỏ nàng đã ngồi gọn thỏm trong lòng Y.

Như Họa có chút xấu hổ, nhưng chưa được mấy giây con ngựa đã phi nhanh, Như Họa bất đắc dĩ phải ôm chặt lấy dây cương.

Hai người ngồi xát vào nhau Như Họa nghe rõ tiếng trái tim của huynh ấy đập mạnh, một chút cảm xúc dâng lên, hai má nàng bỗng nhiên đỏ ửng.

Con ngựa chạy thật nhanh khác xa với mấy con ngựa của nàng, Như Họa cảm thấy vô cùng sảng khoái, nàng giang hai tay ra như muốn bay lượn trên không trung, cảm giác này thật tuyệt vời.

Từ khi đến đây tâm lý của nàng khá mệt mỏi, nhưng câu chuyện đời trước cứ luẩn quẩn trong đầu nàng, hai đêm nay nàng đã không ngủ được ngon giấc, mặc dù đã dùng hương liệu đặc chế.

Dạ Vô Thần nhìn biểu hiện của nàng mà cảm thấy vui, ngựa chạy một đoạn thì đến một khu thảo nguyên xanh mát.

Dạ Vô Thần đỡ nàng xuống rồi vỗ vào mông ngựa cho Mã Ô đi ăn cỏ.

Dạ Vô Thần chợt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng rồi dẫn đi, khung cảnh ở đây thật đẹp, có thể nói giữa hoang mạc đây được coi là chốn thần tiên.

Làn nước trong xanh man mát, Như Họa thích thú chạy vòng quanh, nàng bỗng nhiên hét lớn, hét xong nàng cảm thấy tâm trạng thật thoải mái.

Hai người đi dạo vài vòng xung quanh đây, bỗng nhiên Dạ Vô Thần mặt biến sắc nói :

"Có người tới ".



Nhưng hai người chưa kịp làm gì thì đã bị bọn chúng bao vậy xung quanh, có lẽ tiếng hét lúc nãy của nàng đã thu hút chúng tới.

Dạ Vô Thần trấn an nàng nói :

"Đừng sợ, nàng bám theo ta là được cấm không được xa ta một bước ".

Người đến hóa ra là người quen, kia không phải là đại vương tử của tộc Khiết Chân kia sao, hắn cười lớn nói :

"Mỹ nhân chúng ta thật có duyên, không nghĩ rằng lại có cơ hội gặp nàng ở đây, chuyến đi thám thính này của ta thật may mắn, nếu đã vậy thì ta sẽ bắt nàng làm cát đới của ta vậy như thế chắc chắn Hoa quốc của nàng sẽ thảm hại lắm đây ".

Một giọng cười khả ố của hắn vang lên, nhưng hắn cười chưa nối ba tiếng thì đã bị một ám khí bắn trúng văng mấy cái răng, máu me chảy đầm đìa, giọng của Dạ Vô Thần lạnh lùng vang lên :

"Mồm miệng không sạch sẽ, trước mặt bổn vương mà tên tiểu tử ngươi dám ngông cuồng hay sao ?".

A Đạt Hách bị ăn đau tức giận hướng tên nam nhân kia, một chút sợ hãi hiện lên đôi mắt, người đó chắc chắn là

Dạ Vương gia nổi tiếng lạnh lùng của Thanh quốc.

Nhưng nỗi sỉ nhục vừa rồi trước mặt thuộc hạ, lại thấy xung quanh đây chỉ có hai người hắn cười lớn :

"Dạ Vương gia thì sao chứ, ngươi còn dám ngông cuồng chỉ có một mình ngươi thì làm được gì, ông trời cũng phù hộ ta, ta sẽ lấy đầu của ngươi treo trước cổng thành khiến cho quân đội của các ngươi như rắn mất đầu ".

Trong lúc hai người nói qua nói lại Như Họa đã lén quan sát nhìn thấy Vương Khải bộ dáng lo lắng ở trong hàng ngũ kia, thấy Vương Khải có ý để lộ thân phận Như Họa khẽ lắc đầu.

Chưa đến thời gian cần thiết nàng không muốn để lộ con át chủ bài này, nàng tin tưởng vào chàng chắc chắn sẽ xử lý được.

Tên A Đạt Hách kia ngó nghiêng một lần nữa xác định hai người chỉ đi có một mình nên càng quyết tâm hơn.



Hắn phất tay ra lệnh binh sĩ tấn cống, nếu để lâu quân cứu viện đến e rằng hắn sẽ bỏ qua cơ hội tốt này.

Nhưng Dạ Vô Thần đã nhanh tay một bước, một loạt ám tiễn phóng đến lũ binh sĩ trước mặt, lúc này Y đã nhận ra thân phận của Vương Khải.

Chỉ một cái nháy mắt hai người đã hiểu ý nhau, Vương Khải cùng ba ám vệ vội tách ra vòng ngoài để quan sát và bảo vệ công chúa khi cần thiết.

Có lẽ tên A Đạt Hách đã quá coi thường Dạ Vô Thần, chưa đầy một khắc binh sĩ đã ngã xuống, hắn ta chấn kinh.

Rất nhanh hắn nhìn về phía Như Họa, muốn bắt lấy nàng để khống chế Dạ Vô Thần, nhưng Y làm sao để cho hắn thực hiện được âm mưu.

Rất nhanh Y huyt sáo, Mã Ô từ xa chạy đến như một chiến tướng hùng mãnh, húc ngã mấy tên thị vệ xung quanh đó.

Dạ Vô Thần nhanh chóng ôm eo Như Họa rồi bay lên ngựa, chỉ một chốc lát con ngựa đã chạy biến dạng.

Tuy nhiên trước khi rời khỏi Dạ Vô Thần đã một kích phi tiêu vào mắt phải của A Đạt Hách, hắn ta hét lên vô cùng thảm thiết.

Vương Khải thấy công chúa đã được an toàn, nhìn têm A Đạt Hách vẻ ghét bỏ nhưng vẫn chạy lại gần hỏi :

"Đại vương tử người không sao chứ, có cần đuổi theo hay không ?".

Tên A Đạt Hách bị đau rồi giống lên :

"Đuổi theo cái gì chứ, ngươi không nhìn thấy ta bị thương rồi sao, mau đưa ta trở về để đại phu khám cho ta ".

Vương Khải thầm cười trong lòng, đáng đời dám mơ tưởng đến công chúa của bọn hắn, nếu không phải công chúa đã dặn dò án binh bất động thì ngay từ vụ việc công chúa bị thương lần trước hắn đã lấy mạng tên này rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.