Dạ Vô Thần mỉm cười lắc đầu nói :
"Con Mã Ô này đã theo huynh từ nhỏ, vô cùng quen thuộc nên sẽ không bao giờ chạy đi đâu xa ".
Y nhảy lên lưng ngựa rồi đưa tay kéo nàng, chỉ một cái ôm nhỏ nàng đã ngồi gọn thỏm trong lòng Y.
Như Họa có chút xấu hổ, nhưng chưa được mấy giây con ngựa đã phi nhanh, Như Họa bất đắc dĩ phải ôm chặt lấy dây cương.
Hai người ngồi xát vào nhau Như Họa nghe rõ tiếng trái tim của huynh ấy đập mạnh, một chút cảm xúc dâng lên, hai má nàng bỗng nhiên đỏ ửng.
Con ngựa chạy thật nhanh khác xa với mấy con ngựa của nàng, Như Họa cảm thấy vô cùng sảng khoái, nàng giang hai tay ra như muốn bay lượn trên không trung, cảm giác này thật tuyệt vời.
Từ khi đến đây tâm lý của nàng khá mệt mỏi, nhưng câu chuyện đời trước cứ luẩn quẩn trong đầu nàng, hai đêm nay nàng đã không ngủ được ngon giấc, mặc dù đã dùng hương liệu đặc chế.
Dạ Vô Thần nhìn biểu hiện của nàng mà cảm thấy vui, ngựa chạy một đoạn thì đến một khu thảo nguyên xanh mát.
Dạ Vô Thần đỡ nàng xuống rồi vỗ vào mông ngựa cho Mã Ô đi ăn cỏ.
Dạ Vô Thần chợt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng rồi dẫn đi, khung cảnh ở đây thật đẹp, có thể nói giữa hoang mạc đây được coi là chốn thần tiên.
Làn nước trong xanh man mát, Như Họa thích thú chạy vòng quanh, nàng bỗng nhiên hét lớn, hét xong nàng cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-chua-soc-2k/3576835/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.