Chương trước
Chương sau
Tên A Đạt Ba đang ngủ bị giật mình dậy bởi tiếng của thuộc hạ :

"Đại vương, đại vương không xong rồi, quân Hoa quốc đã hạ lệnh tấn công, bên ngoài hàng dây gai của chúng ta có rất nhiều binh lính.

Đại Vương tử đang ra ứng đối, nhị vương tử hỏi ta bây giờ nên làm thế nào.

Nghe nhị vương tử báo lại lần này đích thân Dạ Vương gia cùng thái tử Hoa quốc đánh tiên phong ".

Tên A Đạt Ba bật dậy tức thì hỏi :

"Là ai, ngươi nói là ai, tại sao bây giờ các ngươi mới báo với ta hả ".

Rồi hắn lật đật bật dậy mặc áo giáp rồi cùng binh sĩ và nhị vương tử đến cổng thành.

Từ xa, hắn nhìn thấy khí thế quân ta thì vô cùng khiếp sợ, vậy là tât cả suy nghĩ và dự đoán của hắn đều sai rồi sao, chẳng lẽ ông trời muốn diệt hắn sao.

Lúc này hai bên đã giương cung bạt kiếm, khí thế vô cùng, A Đạt Ba đứng trên thành cao quan sát mà cảm thấy sợ hãi.

Nếu là ai thì hắn còn cơ hội thắng ,chứ tiên phong là Dạ Vương Gia thì hắn thật sự không dám nghĩ đến.

Trước mắt phải cố thủ để giữ phòng tuyến đã, hắn liền ra lệnh xuống :

"Bảo A Đạt Hách cố thủ bên trong, chỉ đưa một đội quân ra để dụ địch, còn lại ở bên trong hàng rào dây gai, bố trí thật nhiều hàng rào quân Hoa quốc không quen thuộc địa hình sẽ khó lòng tấn công vào bên trong được ".

Tên thị vệ vội vàng nhận lệnh đi xuống, hắn vừa đi vừa hoang mang, quân địch khí thế như thế kia không biết quân ta chống cự được bao nhiêu lâu .

Giường như Dạ Vô Thần đã đoán được trước tình hình nên Y không tấn công mà chỉ đứng bên ngoài nâng cao thanh thế và sĩ khí.



Tối qua Dạ Vô Thần đã trực tiếp đi thám thính địa hình, một loạt hàng dây gai đã được giăng vào trong cát đề ngăn bước chân của quân ta.

Cho nên ngay tối hôm đó Dạ Vô Hành đã cho người chuẩn bị rất nhiều bông lót và vải để bó chặt vào chân tránh bị những gai kia đâm phải.

Y còn chuẩn bị một ít xe ngựa có tác dụng vượt qua hàng rào chắn kia.

Đại vương tử nghe mệnh lệnh của phụ hoàng thì liền rút về thủ thành, chỉ để hai đội quân tiên phong đi ứng phó

Rất nhanh hai bên lao vài nhau chém giết vô cùng thê thảm, máu chảy như suối, Dạ Vương gia đứng bên ngoài quan sát, nhìn thấy Hạo Nhiên có vẻ như cũng muốn tham gia, Y liền quay sang nói :

"Thái tử, nếu đệ muốn có thể tự tay giết địch, tuy lần đầu có chút bỡ ngỡ nhưng lâu dần sẽ thành quen,đệ có muốn đi không ?".

Hạo Nhiên gật đầu nói :

"Đệ có thể chứ?"

Dạ Vô Hành gật đầu nói :

"Cáu đầu tiên ta muốn dạy đệ là hãy tự tin vào bản thân mình, có như thế mới trở nên mạnh mẽ được ".

Nhận được lời động viên của tỷ phu Hạo Nhiên liền vui vẻ hứng khởi lao vào quân địch.

Tuy Dạ Vô Hành nói như thế nhưng vẫn chăm chăm chú ý động tĩnh của cậu để kịp thời ứng phó, nếu Hạo Nhiên có sơ sót gì chắc chắn nàng sẽ đau lòng.

Như Họa lúc này đang ngẩng đầu nhìn về cổng thành, nơi này từng treo thi thể của nàng lên để giương oai với binh lính Hoa quốc.

Nàng mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo, rất nhanh thôi nàng sẽ cho nó biến mất, hoàn toàn biến mất, tất cả những kẻ trà đạp nàng đều phải trả giá.



Quân ta rất nhanh đã tiêu diệt được toàn bộ quân địch và đã phá tan được một số hàng rào dây gai bên ngoài.

Đại Vương tử sợ hãi vội vàng lui binh quay đầu chạy, bỏ lại toàn bộ binh lính đang bị bao vây kia.

Cứ tưởng rằng Dạ Vô Thần sẽ đuổi theo nhưng không Y mỉm cười rồi cho toàn bộ quân rút lui, chủ soái có vẻ không hiểu vì sao đang thắng trận lại không thừa thắng xông lên mà lại lui binh.

Nhưng trên chiến trường lệnh của Đại tướng chỉ huy là nhất nẻn mặc dù không đồng tình bọn họ cũng rút về, không tiến mà cũng không lùi.

Đến khi kẻ địch chạy hết vào bên trong tường thành mà không thấy chúng ta đuổi theo cũng ngạc nhiên và chán nán.

Dạ Vô Thần cảm thấy ngày hôm nay đã đủ rồi liền hạ lệnh thổi còi đánh trống rút quân khiến ai cũng nghi ngờ.

Chủ soái và phó soái ngại ngùng không dám hỏi cho đến khi về tận lều.

Tuy nhiên Hạo Nhiên lại không như vậy cậu chưa hành quân đánh trận lần nào nên không hiểu liền nhanh nhảu hỏi :

"Tỷ phu, tại sao quân ta đang toàn thắng lại không xông đến đánh bại tường thành của bọn chúng rồi thừa thắng xông lên mà lại rút quân vậy hả ".

Câu hỏi của thái tử là câu hỏi của tất cả mọi người ở đây, ai cũng muốn biết, Như Họa thì ngồi im, tuy nàng không hiểu gì về việc đánh giặc nhưng chàng làm như vậy chắc chắn là có nguyên do của mình, nàng tuyệt đối tin vào chàng.

Dạ Vô Thần vỗ vai Hạo Nhiên rồi trả lời :

"Đệ hỏi hay lắm, ta nghĩ câu hỏi của đệ sẽ là câu hỏi và thắc mắc của nhiều người ở đây ".

Chàng trầm tư một lát rồi hỏi :

"Phó soái đi theo ta bao nhiêu lâu nay có thấy hiện tượng gì sảy ra hay không, có biết vì sao bản vương lui binh hay không ?".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.