Đám thị vệ áp giải Đặng Tự đang gào rống ra khỏi công đường, Liễu Đồng Ỷ hành lễ nói: “Học trò tham kiến Tri phủ đại nhân.”
Cao Tri phủ ho một tiếng đáp: “Xem ra khi không có mặt thúc thúc thì đứa cháu bình thường quá nhỉ. Phạm nhân dưới công đường kia mau báo tên họ. Ngươi đã tự xưng như thế, chắc là kẻ đọc sách thánh hiền, văn điệp cá nhân đâu?”
Liễu Đồng Ỷ đáp: “Học trò là tú tài Mai Dung ở Huyện Khúc Lâm, giấy tờ văn điệp đều ở trong hành lý tại quán trọ cả, đại nhân có thể cho người đi kiểm tra.”
Cao Tri phủ nói: “Huyện Khúc Lâm dưới quyền kiểm soát của Kinh Triệu phủ, các ngươi đến Quận Mộc Thiên làm gì?”
Liễu Đồng Ỷ đáp: “Gia thúc có bệnh nên đến đây để cầu trị bệnh.”
Cao Tri phủ nhướn mày: “Bộ không tìm được danh y trong Kinh Thành hay sao mà phải bỏ gần tìm xa, đến chỗ Nghi Bình nhỏ xíu này?”
Liễu Đồng Ỷ trả lời: “Người nhà đã từng đưa thúc phụ đến Kinh Thành chữa trị qua nhưng không thấy khởi sắc chút nào. Việc đến Nghi Bình chữa bệnh chỉ cũng xem như còn nước còn tát mà thôi.”
Cao Tri phủ đập bàn một cái: “Giỏi cho câu còn nước còn tát! Thúc phụ đó của nhà ngươi rốt cuộc là bị bệnh gì? Đã tìm đến đại phu nào? Bản phủ lập tức sai người đưa họ đến đối chất với ngươi.”
Liễu Đồng Ỷ cúi đầu, nhất thời không đáp, Cao Tri phủ lại đập bàn một cái nữa: “Mau trả lời đi!”
Liễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-an/2543641/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.