Đầu óc Trần Trù một mảng trống rỗng, chỉ có thể không ngừng lặp lại: “Quỷ! Có quỷ…có quỷ….quỷ…”
Khách trọ mấy phòng khác nghe ồn ào cũng lũ lượt kéo đến xem. Chưởng quỹ vội vã nói: “Khách quan, tiểu quán làm ăn đàng hoàng, lúc đầu chọn chỗ đã mời thầy pháp xem qua giúp, tuyệt đối không thể nào có quỷ yêu được, trước giờ cũng nào có chuyện ma quỷ làm trò. Nếu như có quỷ, có lẽ là do chính khách quan dẫn đến đấy!”
Trần Trù sững sờ quay đầu nhìn ông ta, chừng như tỉnh táo ra hẳn, bàn tay run rẩy, như bị bỏng mà vứt cái áo lông cừu xuống đất, hấp tấp vội vã buộc tay nải: “Trả phòng, tôi muốn trả phòng!”
Tất cả mọi người trong huyện nha đều cảm thấy, Trương Bình tiều tuỵ hẳn đi.
Kể từ khi Trần Trù bỏ đi, mỗi ngày Trương đại nhân đều dậy sớm hơn con gà trống, ngủ trễ hơn con cú mèo, cả ngày chẳng thấy cười, ngoại trừ vào kho hồ sơ ra, thì lại trở về phòng. Lúc khóa cửa một mình ở trong phòng, thường nghe thấy tiếng bước chân đi qua lại.. Mắt cũng hóp vào, xương gò má lộ hẳn ra ngoài, còn thường xuyên nhìn thấy chòm râu xanh đen đầy tang thương. Lúc và cơm, mắt đều nhìn thẳng. Thêm vào đó, Tri phủ đại nhân không muốn gặp, cũng không có duyên đi theo tuần tra, càng làm hắn thêm tội nghiệp. Mọi người nhìn thấy bóng người như du linh qua lại như con thoi dưới hành lang gấp khúc đều không khỏi âm thầm cảm thán, Tri phủ đại nhân gây nghiệp chướng nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-an/2543643/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.