Trương Bình lập tức nhìn thi thể trên giường.
Trong ánh mắt của người đàn ông lộ ra sự hài lòng đúng như mình mong muốn.
“Hôm qua ngươi đến Diêu phủ, có lẽ đối với cái chết của Diêu Tùng đã có chút nhận định nào đó.”
Trương Bình cúi đầu: “Hạ quan cảm thấy có chút kỳ quặc.”
Phùng Thai khẽ cười giễu một tiếng trong lòng. Trương Bình không sợ hãi nói, sao đại nhân biết hạ quan đến Diêu phủ? Mà bộ dạng thật thà thế này, với Phùng đại nhân mà nói nhất định là giả vờ bình tĩnh, muốn cho bản phủ thấy hắn ta rất chín chắn.
Mà thôi, thái độ cỏn con thế này chẳng qua chỉ là hư vinh mà bọn thanh niên tự cho là đúng.
Phùng đại nhân cũng độ lượng không so đo nhiều nữa: “Cái gì kỳ quặc, cứ nói ra đi.”
Trương Bình nói: “Diêu viên ngoại là do trúng gió, bệnh tim phát tác mà bạo vong. Hôm qua trưởng tử của Diêu viên ngoại nói với hạ quan, Diêu viên ngoại ngày thường ăn chay dưỡng sinh.”
Phùng Thai khẽ gật đầu: “Đầu tiên ngươi nghe nói Diêu Tùng đột nhiên qua đời, cảm thấy có thể có ẩn tình gì đó bèn đi đến Diêu gia phúng viếng, rồi sau đó cảm thấy người chết là Diêu Tùng không giống như trúng gió bệnh tim mà bạo vong, càng cảm thấy cái chết của ông ta có điểm kỳ lạ, đúng không?”
Trương Bình đáp: “Hạ quan chỉ là suy đoán.”
Phùng Thai cười lạnh: “Ngươi còn biết nói câu này, vậy là cũng không đến mức hết thuốc chữa. Nhưng mặc dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-an/2543586/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.