Trương Bình đáp: “Hạ quan đã biết.” Dừng lại một chút thì bổ sung tiếp, “đa tạ đại nhân chỉ giáo.”
Phùng Thai nhìn cái đầu đang cúi xuống của Trương Bình, phỏng chừng những lời nói lúc nãy của mình đã áp chế được tên tiểu tử tự cho là đúng này một chút rồi, có khi giờ này tâm trạng hắn đang loạn cào cào lên ấy chứ.
Nhìn ngươi nghiêm túc để tai nghe lời của bản phủ, đi sai đường thì phải biết quay lại!
Phùng đại nhân khoan dung đại lượng của chúng ta cũng không đôi co với Trương Bình nữa, lập tức giở tấm vải phủ trên mặt của thi thể xuống. Người đứng ở cuối giường lập tức sáp lại, giúp ông lấy tấm giấy ở mũi người chết ra, cạy mở khớp hàm, người đứng bên cửa cũng nhanh chóng lấy một cái khay trên bàn cầm đến bên giường, Phùng Thai cầm một cái nhíp trong khay lên, móc từ trong họng của xác chết ra một sợi bạc mỏng dính.
Trương Bình cũng sáp lại gần, sợi bạc vẫn còn màu bạc, không bị đen.
Phùng Thai nghiêng đầu, liếc nhìn Trương Bình. Trương Bình cúi đầu: “Đại nhân, hạ quan có thể nhìn gần hơn được không?”
Phùng Thai để sợi bạc vào trong một cái bát nhỏ có đựng dung dịch màu trắng đùng đục ở trên khay, mặt vẫn như cũ khẽ gật đầu.
Trương Bình lập tức dịch lại gần hơn, chăm chú nhìn vào bát, rồi lại ngó chòng chọc vào cái xác trên giường.
Người đứng cuối giường lúc nãy cầm bát nhỏ lên, rửa sạch sợi bạc. Khưu Lễ bộ cầm chậu khăn từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-an/2543585/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.