Chương trước
Chương sau
Trương Bình cùng Liễu Đồng Ỷ vào trong linh bằng, cả hai cung kính hành lễ với thi thể của Diêu viên ngoại đang nằm trên linh sàng, mặt khác âm thầm quan sát.

Cỡ người Diêu viên ngoại thuộc dạng tầm trung, áo liệm đang mặc rõ ràng là mua tạm, chất liệu vải và đường may tuy tốt nhưng vẫn hơi bị lệch, đặc biệt là giày, dán không ăn vào chân cho lắm. Trên thi thể có phủ một lớp vải, hai tay nắm lại, lộ ra ở chỗ tay áo. Trương Bình đứng hơi chếch sang bên ở cuối linh sàng, lúc khom người ngẩng đầu lên nhìn, liếc thấy móng tay ở tay trái của Diêu viên ngoại tựa như không có màu, xem hình dáng tay, chắc đám hiếu tử đã nhét vào lòng bàn tay tiền hoặc vàng ngọc gì rồi, chắc chắn không phải hình dạng tự nhiên khi qua đời.

Sau khi hai người hành lễ xong thì ra khỏi linh bằng, Liễu Đồng Ỷ nói khẽ: “Lão viên ngoại ăn chay hành thiện, nhưng chưa từng nghĩ rằng….ôi.”

Căn cứ từ ngón tay và làn da lộ ra của thi thể Diêu viên ngoại, cộng thêm biểu hiện của người trong nhà họ Diêu sau khi ông qua đời đột ngột mà thấy, sức khoẻ của Diêu viên ngoại trước giờ rất tốt. Nhất định không tham ăn uống, chú trọng dưỡng sinh. Đây là việc vừa nhìn đã thấy ngay. Tất nhiên Trương Bình sớm đã nhìn ra, nhưng hắn nghĩ, nếu như không phải có Liễu Đồng Ỷ ở đây thì chắc chắn bản thân sẽ không thể nào hỏi đáp một cách tự nhiên như vậy, bất giác thầm cảm thấy bội phục y.

Trưởng tử Diêu gia nhìn thấy hai người họ đến những việc thường ngày của phụ thân đều biết thì càng thêm tin tưởng họ chính là người quen hoặc cháu chắt của bạn cũ trong kinh của Diêu lão viên ngoại, bèn nghẹn ngào nói: “Tiên quân thường ăn chay bố thí, cũng thường dạy bảo rằng, thức ăn trong miệng, phúc ở trên người, tích phúc mới có thể sống thọ. Nhưng lão nhân gia lại…”

Liễu Đồng Ỷ nói: “Lão tiên ông tích phúc đức, nhất định đã vào hàng tiên, mong viên ngoại bớt đau buồn.” Rồi lại cùng Trương Bình đốt chút tiền giấy. Sau khi hành lễ xong bèn cáo biệt rời đi. Vài vị hiếu tử của Diêu gia cảm động mà tiễn hai người họ ra đến tận cửa lớn.

Vào trong xe rồi, Liễu Đồng Ỷ lại than thở nói: “Người sống trên đời, sống chết quá vội vàng.”

Trương Bình đáp: “Ừm.”

Liễu Đồng Ỷ nhìn hắn nói: “Trương huynh đã nhìn ra điểm nghi vấn?”

Trương Bình đáp: “Cũng như lúc nãy thôi.”

Liễu Đồng Ỷ gật gật đầu: “Ừm, thi thể đã bị đụng vào, hơn nữa do trúng gió mà chết, lại có những dấu hiệu giống như bị tà thuật giết chết, không qua khám nghiệm tử thi, chỉ dựa vào việc quan sát sơ qua rất khó biết được. Lần này Trương huynh qua đó có phải là vì muốn xem xét thi thể của Diêu viên ngoại?”

Trương Bình lại ừm một tiếng: “Nếu như Diêu viên ngoại chết oan uổng…”

Liễu Đồng Ỷ tiếp lời: “Có thể hung thủ không phải là con cháu Diêu gia. Đến linh bằng cũng cho chúng ta vào mà.”

Trương Bình bổ sung: “Không phải trưởng tử.”

Liễu Đồng Ỷ cười: “Đúng vậy, tôi võ đoán quá rồi. Nói chuyện với huynh và tôi nhiều nhất là trưởng tử. Còn mấy người trong nhà chúng ta vẫn chưa gặp qua.”

Trương Bình gật đầu.

Liễu Đồng Ỷ nói: “Xem ra Trương huynh vẫn chưa nhậm chức đã có công vụ rồi. Chúc mừng, chúc mừng. Đợi ngày sau án này phá được rồi nhớ nói tôi một tiếng nhé.”

Trương Bình đáp: “Được.”

Hai mắt Liễu Đồng Ỷ phát sáng: “Trương huynh đừng cười tôi nhiều chuyện nhé. Ở phương diện phá án tôi chẳng có tài năng gì cả nhưng từ nhỏ đã thích mấy chuyện xử án rồi. Có thể vào Đại lý tự, học hỏi thêm kiến thức từ các vị đại nhân quả thực quá may mắn. Lần này thấy Trương huynh có vụ án liền không kìm lòng được. Nếu như sau này tôi không nhịn được lại nói về vụ án này với Trương huynh, huynh đừng để ý nhé. Xin Trương huynh cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ với người khác đâu.”

Trương Bình chân thành nói: “Liễu huynh, huynh rất có tài năng. Tất nhiên tôi sẽ không để ý.” Liễu Đồng Ỷ rất thông minh, có thể được y giúp đỡ, Trương Bình rất cảm kích.

Liễu Đồng Ỷ lại cười: “Vậy thì thật tốt quá. Cảm ơn Trương huynh.”

Trương Bình nghiêm túc nói: “Là tôi nên cám ơn huynh mới đúng.”

Liễu Đồng Ỷ tủm tỉm nói: “Trương huynh, hai người chúng ta về sau đừng khách sáo như thế này nữa. À, đúng rồi, có lẽ Trương huynh đã biết rồi nhỉ, dượng muốn rời kinh thành một khoảng thời gian, hình như là muốn đi đến huyện Trương huynh quản lý đấy.”

Trương Bình ngớ người ra.

Liễu Đồng Ỷ thấy hắn chừng như không biết nhưng lại không hỏi gì, bèn nói tiếp: “Vốn tôi định hai ngày này đến nhà dượng một chuyến. Nhưng hôm nay vừa mới cùng Trương huynh phúng viếng Diêu lão viên ngoại, nếu như lại đến phủ của dượng thì không ổn lắm. Ngày mai Trương huynh bái kiến Phùng đại nhân xong, nếu có rảnh thì tôi và huynh cùng đến phủ của dượng nhé, thế nào?”

Trương Bình gật gật đầu: “Được.”

Xe ngựa thong thả chạy trên đường kinh thành bằng phẳng, một chút xóc nảy cũng không có.

Sau bữa trà, một Trương Bình luôn trầm mặc cuối cùng cũng mở miệng: “Liễu huynh, Lan đại nhân, sao lại đi Huyện Phong Lạc?”

Gương mặt Liễu Đồng Ỷ  khẽ hiện lên tia cười: “À, tôi cũng không rõ nữa, hình như có liên quan gì đến công việc thì phải. Nếu ngày mai tôi huynh đi đến phủ dượng thì hỏi luôn vậy.”

Trương Bình đáp: “Ừm.”

Trở về tiểu trạch của Liễu Đồng Ỷ, vừa mới xuống xe thì gã hầu đã lại báo, phủ Lan Thị lang đại nhân sai người đến, nói rằng Thị lang đại nhân mấy ngày nữa sẽ rời kinh thành, tiểu công tử muốn gặp biểu huynh trước khi đi nên mời Liễu Đồng Ỷ đến Lan phủ.

Gã hầu nói: “Người của Lan phủ đến chuyển lời nói, Trương công tử, Lan đại nhân cũng có biết, có thể cùng thiếu gia qua đó.”

Liễu Đồng Ỷ gật đầu: “Mau mời người thay ta chuyển lời cảm ơn với dượng, và cũng thay ta cùng Trương công tử thỉnh tội với người. Vốn hôm nay đã muốn đường đột không mời mà qua nhưng vừa nãy có đi phúng viếng một vị cố nhân, không tiện đến bái kiến tôn trưởng. Không biết ngày mai đến bái kiến có mạo muội quá không?”

Gã hầu đáp: “Tiểu nhân đáng chết, chưa hồi báo kỹ càng. Người đến truyền tin cũng có nói, là mời thiếu gia và Trương công tử ngày mai đến Lan phủ.”

Liễu Đồng Ỷ nói: “Dượng an bài rất chu toàn, quá yêu quý tiểu chất rồi.” Rồi dặn dò thưởng cho hạ nhân Lan phủ, rồi lại viết một bức thư cảm ơn, thêm chút lễ vật, nhờ hạ nhân Lan phủ chuyển dâng cho Lan Giác.

Hạ nhân Lan Giác phái đến mang theo rất nhiều hoa quả, điểm tâm còn có món ăn dân dã tôm cá theo mùa rất lạ mắt. Liễu Đồng Ỷ cười nói: “Được dượng yêu thương, có lộc ăn rồi.” Sai đầu bếp chế biến, buổi tối nâng cốc trò chuyện với Trương Bình.

Đối với cái chết của Diêu viên ngoại, Trương Bình không nhận xét gì nhiều. Liễu Đồng Ỷ lại hỏi hắn vụ án lúc trước của Diêu tiểu viên ngoại, vụ án khiến Phùng Thai và Vương Nghiên cấu véo nhau ngay trước ngự tiền. Đại lý tự xem được một trận náo nhiệt, do đó, quá trình Vương Nghiên phá án, với một người chỉ nghe nói bóng gió ở bên đường như Trương Bình trái lại lại không thể biết tường tận như Liễu Đồng Ỷ.

Nay nghe Liễu Đồng Ỷ thuật lại, cộng thêm nội dung mình hỏi, Trương Bình cảm thấy, vụ án này Vương Nghiên xử rất đúng.

Chỉ là…

Liễu Đồng Ỷ khẽ nhíu mày: “Nhưng tôi luôn cảm thấy có chút kỳ quái. Diêu lão viên ngoại phát hiện con trai biến mất, tại sao lại cứ nói là do bị Mụ Mụ bắt đi? Còn nữa, hình như người nhà này vừa phát hiện không thấy tiểu công tử đâu, không biết là đã biến mất bao lâu thì vô cùng cuống cuồng. Diêu tiểu công tử đâu phải trẻ chín tuổi, cũng chẳng phải nữ nhân, sốt ruột như vậy có phải là làm quá lên rồi không?”

Trương Bình lập tức gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy.” Liền đem những chuyện mình biết có liên quan đến miếu Mụ Mụ kể cho Liễu Đồng Ỷ nghe.

Hai mắt Liễu Đồng Ỷ phát sáng dưới ánh nến: “Trương huynh, càng nghe càng thấy không bình thường. Huyện Phong Lạc kia của huynh, tôi muốn đi quá.”

Trương Bình đáp: “Ừ, tôi cảm thấy người không cho xê dịch thạch quan…”

Liễu Đồng Ỷ vỗ bàn một cái: “A, hắn họ Diêu!”

Trương Bình nhìn chăm chú hai mắt của Liễu Đồng Ỷ, gật đầu.

Sáng ngày hôm sau, Trương Bình khoác lên người y phục Tri huyện, đi đến nha môn Kinh triệu phủ.

Ngay từ sáng sớm Lại bộ đã cử một Tiểu lại cùng một chiếc xe ngựa đến tiểu trạch của Liễu Đồng Ỷ, nói phụng mệnh dẫn Trương Bình đến Kinh triệu phủ nha.

Có người dẫn đường, Trương Bình thuận lợi bước vào đại môn phủ nha. Vị Tiểu lại Lại bộ đi cùng hắn vô cùng nhã nhặn, liên tiếp chỉ điểm, cử chỉ của Trương Bình cũng không có sai sót gì.

Khưu Lễ thư của lễ phòng nghênh đón dưới hành lang nội môn, hành lễ với Trương Bình và Tiểu lại, nói, Tri phủ đại nhân đang đích thân xử lý một việc vô cùng quan trọng, không thể gặp trong sảnh, nhưng mời Trương Tri huyện dời bước đến nơi Tri phủ đại nhân đang ở.

Trên đường đi Tiểu lại đã đại khái lĩnh hội được tính bướng bỉnh liều mạng của Trương Bình, thấy hắn nhìn Lễ thư, muốn phun ra một chữ “vâng” liền vội vàng cười nói: “Trương đại nhân, vậy tiểu nhân cùng ngài chờ Tri phủ đại nhân một lát, đợi sau khi Tri phủ đại nhân xong việc nhé.”

Trương Bình quay sang nhìn tiểu lại: “Vâng.”

Lễ thư lại nói: “Tri phủ đại nhân đã nói, mời Trương đại nhân đến gặp.”

Tiểu lại lập tức nói: “Vậy Trương đại nhân mau đi đi. Khưu đại nhân, Trương đại nhân, tiểu nhân phải trở về nha môn, xin tạ lỗi cáo lui trước vậy.” Rồi chắp tay tạm biệt.

Trương Bình cảm ơn sự chiếu cố của Tiểu lại, sau đó tiếp tục cùng Khưu Lễ thư đi vào trong.

Kinh triệu phủ hạt quản kinh thành, phủ nha đương nhiên trang nghiêm rộng lớn vô cùng. Trương Bình qua một cửa lại đến một cửa, qua một tầng lại đến tầng nhà khác, khi đã đi một quãng cũng bằng bốn, năm cái nha môn Huyện Nghi Bình ráp lại với nhau thì bước vào một nguyệt môn, phía trước là toà nhà tường trắng ngói xám, cửa và cột trụ hành lang đều màu đen, hoàn toàn không giống với những căn phòng đã đi qua.

Một con quạ bóng lưỡng ngồi trên nóc nhà, thò đầu xuống nhìn Khưu Lễ thư và Trương Bình.

Khưu Lễ thư nói với Trương Bình: “Trương đại nhân có lẽ đã đi mệt rồi, chỗ này là thi phòng của hình phòng phủ nha, hẻo lánh cũng là chuyện bình thường.”

Con quạ trên nóc nhà đập cánh phành phạch, kêu hai tiếng quạ quạ.

Khưu Lễ thư ngước đầu nhìn: “Tổ quạ trên cây ở khu này rất nhiều.”

Trương Bình nói: “Quạ chuyên ăn đồ tanh, thích mùi hôi thối, ưa những chỗ cao rộng rãi, do đó thường hay gặp chúng ở trên cây những chỗ đồng ruộng mồ mả. Chứ không phải vì có mùi tang tóc gì. Chỗ này yên tĩnh nên quạ nhiều.”

Khưu Lễ thư nhìn hắn, khẽ cười nói: “Trương đại nhân biết nhiều thật.”

Trương Bình đáp: “Đại nhân quá khen, chỉ là thấy nhiều mà thôi.”

Ý hắn là lúc trước hắn đã gặp qua rất nhiều quạ nhưng khẳng định Khưu Lễ thư sẽ không lý giải theo cách này.

Khưu Lễ thư khe khẽ cười, đi đến trước cửa dưới hành lang, khom người nói: “Đại nhân, Tri huyện Huyện Phong Lạc mới nhậm chức Trương Bình đã đến.”

Cửa, từ từ mở ra.

Trong phòng có một cái giường và bốn con người.

Một người nằm ở trên giường, cứng đơ cứng ngắc, hai chân để trần, cho thấy không phải người sống.

Ba người còn lại vẫn còn sống, một người đứng ở đầu giường, một người đứng ở cuối giường, còn một người nữa thì ở bên cạnh cửa, lúc nãy chính là y ta đã mở cửa.

Trương Bình bước qua ngưỡng cửa, hành lễ với người ở cuối giường: “Hạ quan Trương Bình, bái kiến Tri phủ đại nhân.”

Người đàn ông ở cuối giường quay người lại, phía trên miếng vải che kín mũi miệng là hai con mắt hẹp dài lạnh như băng, nhìn Trương Bình không chút tình cảm.

“Sao ngươi nhận ra ta là Tri phủ?”

Trương Bình khom người: “Hồi đại nhân, dưới áo khoác của đại nhân là bào phục tri phủ.”

Người đàn ông đó nói: “Khà khà, chỉ dựa vào y phục để đoán định thân phận của một người? Võ đoán, qua loa.”

Trương Bình im lặng.

Người đàn ông nhìn hắn: “Tại sao không kinh ngạc? Ngẩng đầu nhìn chỗ này xem.”

Trương Bình đứng thẳng người, nhìn người đàn ông.

Ông ta nheo mắt, ngẫm nghĩ theo dõi gương mặt của hắn: “Khà khà, sao hả, đến thi thể của Diêu mỗ Huyện Phong Lạc ngươi cũng không nhận ra?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.