Một cái hố đen như mực hiện ra.
Thị vệ nhanh chóng thắp sáng một ngọn đèn, dùng dây thừng, chậm rãi thả vào trong hố.
“Đại nhân, không thấy có thang.”
Vương Nghiên nói: “Vậy hẳn là không sâu, thả đèn xuống xem sao.”
Thị vệ lại chầm chậm thả đèn xuống dưới, chốc lát sau vui mừng nói: “Đại nhân, quả nhiên không sau, đại nhân anh minh, tiểu nhân kính phục vô cùng!”.
Vương Nghiên cười: “Công nhân sửa cái hố này chắc là người trong huyện, ở đây khi xưa lại chỉ là một cái miếu nhỏ, chắc cũng chẳng nghĩ ra được cái bẫy tinh vi nào, nếu hố quá sâu, không có thang, làm sao mà leo xuống? Vả lại nơi này là đỉnh núi, trên chỉ có một tầng đất mỏng, dưới đều là đá rồi, muốn đào hố sâu cũng không nổi”.
Đám tùy tùng cùng thị vệ đều tỏ vẻ bội phục tán thán, tùy tùng nói: “Đại nhân siêu quá, tiểu nhân theo đại nhân luôn học được thêm rất nhiều kiến thức”.
Vương Nghiên lại khoát tay chặn lại, bảo thị vệ hai bên mang thang dây đến, thả vào trong hố.
Một thị vệ đang định trèo xuống thì Vương Nghiên nói: “Khoan đã, cái hố này không biết bao nhiêu năm chưa mở ra, đợi trao đổi khí hãy xuống”.
Thị vệ lập tức quỳ xuống: “Đại nhân thật quan tâm thuộc hạ quá!”.
Ước chừng chưa đến một khắc sau, hai thị vệ bắt đầu xuống hố, Vương Nghiên nhấc tay áo liếc nhìn Trương Bình: “Ngươi cũng cùng xuống đây đi”. Tùy tùng của Vương Nghiên nhìn dáng người leo xuống của Vương Nghiên đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-an/2543545/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.