Tạ Phú giật nảy mình.
Tam hoành nhất tung, cung mộc trường tài, là ám chỉ họ của Vương Nghiên và Trương Bình.
(Chú thích: Chữ Vương (王) hợp thành từ ba nét ngang (tam hoành) và một nét dọc (nhất tung),còn chữ Trương (张) hợp thành từ chữ cung (弓) và chữ trường (长))
Lẽ nào trên đời này thật sự có quỷ thần trong bóng tối?
Vương Nghiên chậm rãi nói: “Lẽ nào mấy câu này là do cô gái mà lão Phùng đang nghiệm thi kia khi nằm trong quan tài đá trước lúc chết khắc nên? Sắp chết rồi còn muốn khắc hai câu, ừm, cô này yêu văn chương ghê”.
Tạ Phú thì lại run rẩy cả lòng mề, chính là, bột phấn màu đỏ ở dưới đáy quan tài, Phùng đại nhân cũng đã tìm ra trên mình thi thể trong quan tài gỗ. Như vậy cho thấy, cỗ thi thể kia ngay từ đầu đã nằm trong quan tài đá này rồi?
Vì sao lại bị đẩy vào quan tài gỗ sơn đỏ kia, dựng thẳng đứng chôn dưới gốc cây liễu?
Nếu như lời Vương thị lang là đúng, vậy khi cô ta nằm trong quan tài đá vẫn còn sống sao?
Nhưng lớp nến bịt kín bên trên là thế nào?
Trương Bình nghiêm nghị nói: “Mấy câu này không nhất định là thi thể lúc trước trong quan tài khắc, cũng có thể là người khác khắc mà”.
Vương Nghiên nhướng mày, nhìn hắn như cười như không, lúc này Tạ Phú mới phát hiện đám người Hình bộ ở đây vẫn đang cười, có mấy cười còn cười ra tiếng nữa cơ.
“Trương đại nhân chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-an/2543543/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.