Thi thi đã thối rữa, nhưng hài cốt vẫn chỉnh tề, quần áo và vật dụng mặc ngoài thi thể vẫn còn có thể nhận ra một chút.
Trên thi thể và bên cạnh có rất nhiều chấm đen chi chít, đúng là những con bọ ăn xác, có hình dạng rất hoàn chỉnh, bò đầy trên lớp quần áo ngoài cỗ thi thễ đã mục rữa thành màu đen.
Đầu thi thể, rõ ràng là tóc trắng, hoàn hảo không tổn hại gì, thậm chí ngay cả hình dạng búi tóc vẫn còn nguyên, màu trắng như ngân như tuyết, giữa đống thịt xương thối nát trông gai mắt vô cùng. Trâm cài cùng trân châu trang điểm trên búi tóc còn óng ánh trong suốt. Trên bụng thi thể là hai cánh tay đã thành xương khô, nhưng móng tay thì vẫn còn nguyên, đỏ tươi như máu.
Vương Nghiên khoanh hai tay lại: “Nhìn hình dáng xương chậu và búi tóc thì đây đúng là một nữ tử. Chỉ là nếu là người già, thì sao còn sơn móng tay đẹp thế này chứ?”.
Phùng Thai không tiếp lời, quay đầu gọi tùy tùng, hơi nghiêng mắt lại nhìn thấy Trương Bình đứng bên cửa sổ, không khỏi biến sắc: “Cút, ai cho ngươi vào, đi ra!”.
Lời vừa ra khỏi miệng, Phùng Thai cũng cảm giác có lỗi. Lời này quát hạ nhân cũng đã hơi nặng, huống chi Trương Bình là quan lại thất phẩm, đứng đầu một huyện. Mặc dù chưa gọi đã vào đến nhòm quan tài là có lỗi, nhưng cũng không đến mức bị quát nặng lời như thế.
Phùng Thai cũng là vừa rồi đột nhiên thấy hắn, bị giật mình nên không khỏi thất thố, thấy Trương Bình cúi đầu hành lễ lui ra thì bèn áp giọng điệu lại cho hòa hoãn hơn, bảo: “Mà thôi, nếu ngươi đã vào rồi, mới vừa rồi có nhìn rõ thi thể hay không?”.
Trương Bình dừng bước, nói: “Bẩm đại nhân, mới vừa rồi hạ quan có quan sát thi thể qua loa”.
Dùng từ cẩn trọng chừng mực, Phùng Thai gật đầu: “Vậy ngươi thấy thế nào?”.
Trương Bình đáp: “Chưa khám nghiệm xương cốt, hạ quan tạm thời chưa có bất cứ suy đoán nào đói với tuổi tác thân phận và nguyên nhân cái chết ạ”.
Phùng Thai lại gật đầu.
Trương Bình thi lễ: “Hạ quan xin cáo lui”, rồi rời khỏi phòng.
Vương Nghiên nhìn vào quan tài, nói với Phùng Thai: “Khám nghiệm thi cốt này, cần rất nhiều thơi gian đúng không. Thế thì ta không ở đây làm vướng chân vướng tay ông nữa, Kính Nông cứ khám nghiệm đi nhé, ta đi vòng vòng đây”.
Phùng Thai nói: “Từ Thọ Quan liên quan đến chuyến dâng hương của Thái hậu nương nương, nếu Vương thị lang muốn thẩm vấn tên đạo nhân kia, thì làm phiền nói cho bản phủ biết một tiếng”.
Vương Nghiên cười ha hả: “Kình Nông, coi ông kìa, Hình bộ ta và Kinh Triệu Phủ hai vụ án đều phải phá, ông và ta hai người dắt tay đồng lòng, sao ta có thể làm chuyện khiến ông khó xử chứ? Ngọn núi này lần đầu ta đến, nên muốn đi vòng vòng tí thôi”. Dứt lời y mang theo tùy tùng nghênh ngang ra khỏi cửa.
Thị vệ Kinh Triệu Phủ đều liếc mắt chờ chỉ đạo của Phùng Thai, Phùng Thai hơi lắc đầu, chỉ cặn dặn: “Truyền ngỗ tác, khám nghiệm da thịt còn lại trước”.
Sau khi Trương Bình ra khỏi phòng thì đi đến trước mặt Tạ Phú: “Ta có việc cần hỏi, có thể đi đến chỗ nào yên tĩnh một chút không?”.
Tạ Phú đứng ở ngoài cửa, không nhìn thấy quan tài bên trong, nhưng vừa nãy cũng nghe được mấy chữ nữ tử, thi cốt, móng tay thì biết thi thể trong quan tài tất nhiên không tầm thường, lập tức gật đầu, theo Trương Bình đến chỗ yên tĩnh, vừa đi chưa được mấy bước thì đã nghe thấy có tiếng người sau lưng: “Trương tri huyện, thị lang đại nhân nhà chúng tôi có chuyện cần hỏi, có thể đi theo chúng tôi không?”.
Trương Bình và Tạ Phú chỉ đành xoay người, đi đến hành lễ với Vương Nghiên ở phía xa xa.
Tạ Phú tính lui ra, tùy tùng bên cạnh Vương Nghiên lại nói: “Vị đại nhân này cũng ở lại đi, khả năng thị lang nhà chúng tôi cũng có lời muốn hỏi ngài đó ạ”.
Vương Nghiên gật đầu ý bảo hai người bình thân: “Hai người các ngươi vừa tính đi đâu đấy?”.
Trương Bình nói: “Bẩm đại nhân, hạ quan có việc thỉnh giáo Tại đại nhân, tính đứng ở bụi cây phía bên kia”.
Vương Nghiên nhìn bụi cây trên đất trống: “Ồ, yên tĩnh chết đi được, hai người các ngươi cho bản bộ viện đứng cùng với nhé”.
Trương Bình và Tạ Phú chỉ đành theo Vương Nghiên đi đến bãi đất trống đó, nha dịch của huyện nha đứng gần thấy tình hình như vậy thì đều thức thời né tránh, vốn là chỗ trống trải, nay nhất thời càng trống huơ trống hoác.
Vương Nghiên nhìn Trương Bình nói: “Bản bộ viện cũng không nhiều lời với ngươi đâu. Ta không phải Phùng đại nhân của các ngươi, không cần phải nhịn, cứ nói tẹt bô đi, mới vừa rồi ngươi nhìn thi cốt trong quan tài, đã nhìn ra cái gì rồi?”.
Trương Bình giương mắt nhìn Vương Nghiên.
Vương Nghiên cong khóe môi: “Sao đấy, không dám nói ư? Ngươi mà cũng biết học cẩn thận lời nói rồi à? Yên tâm đi, Hình bộ chúng ta điều tra cùng một vụ án với Kinh Triệu Phủ các ngươi, chỉ là cách gọi khác nhau thôi. Bản bộ viện sẽ nói toẹt luôn, bản bộ viện không phải người mù kẻ si, quan tài dựng thẳng đứng dưới cây liễu có ý gì ta vẫn biết. Ngươi dẫn theo một đạo nhân lên núi, e rằng núi này đã bố trí bàng môn tà đạo rồi. Mụ mụ gì đó được thờ cúng bên trong miếu kia chính là tiên giả, việc này có thể có liên quan đến cái chết của Diêu Tùng, ta nói đúng chứ?”.
Trương Bình đáp: “Ừm”.
Tạ Phú không khỏi thầm nhìn Trương Bình rồi lại liếc nhìn Vương Nghiên, không nghĩ rằng Vương thị lang lại có ánh mắt sắc bén như thế, đã nhìn ra chân tướng từ lâu. Thân là tri huyện Phong Lạc, có việc không bẩm báo lên cấp trên, lại đi nói với Hình bộ thị lang, làm ra chuyện này tuyệt đối không có chỗ nào tốt cả, họ Trương sẽ không ngu xuẩn như thế đâu.
Vương Nghiên lại cười một tiếng: “Lẽ nào ngươi sợ bản bộ viện mớm lời ngươi, lấy suy đoán của ngươi làm của riêng? Những người theo ta làm việc đều biết, ta thường tấu công trạng của thuộc hạ, từ trước đến giờ chỉ có thêm chứ không có bớt. Nếu bản bộ viện phá đều phải trông cậy vào người khác thì có thể ngồi được ở vị trí này không? Chỉ là xem ra những thứ các ngươi biết thì nhiều hơn ta thật. Vụ án này càng kết thúc nhanh càng tốt. Nếu như Phùng đại nhân của các ngươi đi khám nghiệm từng sợi tóc kẽ lông của thi thể kia thì chỉ sợ tám mươi tuổi vẫn không kết án được. Như vậy đi, bản bộ viện sẽ nói cho các ngươi biết những điều bản bộ viện biết trước, sau đó đến ta hỏi ngươi đáp, được chưa?”.
Trương Bình vẫn không hề hé rang, nhưng khóe mắt rũ xuống, bày ra tư thế yên lặng lắng nghe.
Hàm răng Vương Nghiên không khỏi ngứa ngáy: “Thi thể nữ trong quan tài là bị hạ độc chết, cho nên bọ ăn xác trong quan tài đều là côn trùng trưởng thành, từ kẽ quan tài bò vào, đụng vào da thịt nên mới trúng độc chết”.
Độc của con người trúng phải sẽ tích lũy ở đầu ngón tay, gan và hai quản thận, cho nên móng tay của thi thể nữ vẫn còn hoàn hảo, và đầu ngón tay liền với bắp thịt nên chưa hoàn toàn bị rụng ra.
“Lúc bản bộ viện phá vụ án Diêu Tùng, có từng xem hồ sơ miếu Mụ Mụ. Có người nói mấy chục năm trước có đào ra một cái cốt tiên, tóc mai đã trắng xóa, mặt mày lại giống như thiếu nữ. Cỗ quan tài dựng đứng đào ra từ dưới gốc cây và thi thể ở bên trong so thời gian thì tương đối khớp. E rằng người nằm trong quan tài chính là vị tôn thần được cung phụng trong miếu mà thôi.”
Tạ Phú cả kinh, Trương Bình nói: “Hạ quan chưa luận chứng, chưa dám chắc chắn, chỉ là…”.
Vương Nghiên cười nhạo: “Đừng có trả lời bản bộ viện như kiểu của Phùng Thai đi. Ngươi là nhìn được bố cục phong thủy đặc biệt ở trên núi, chỉ sợ không phải điều cát tường như ý gì, cái gọi là lão thần tiên hiển linh, cũng là có lời lẽ khác, cho nên mới vừa rồi mới đào đất dưới gốc cây đúng không? Cây liễu chỗ ngươi đào, khẳng định là trong thuyết phong thủy nào đó có nói đó chính là mắt trận đúng không?”.
Trương Bình nói nốt câu nói vừa rồi bị Vương Nghiên cắt ngang: “Chỉ là, hạ quan muốn khám nghiệm xong chỗ chôn và thi thể bên trong Từ Thọ quan thì mới có thể khẳng định”.
Vương Nghiên nói: “Ngươi chỉ cần nói cho bản bộ viện, ngươi làm cách nào từ vụ án của Diêu Tùng tra được đến nơi này? Mới vừa rồi ngươi kêu tên Huyện thừa này ra một góc là muốn hỏi chuyện gì? Bản bộ viện còn nhớ y là tri huyện Phong Lạc trước ngươi.”
Tạ Phú đồ đầy mồ hôi lạnh, hắn cho là mình chỉ yên lặng đứng ở bên cạnh là xong, không ngờ Vương Nghiên đã để ý đến hắn từ lâu. Hắn biết Vương thị lang là đại công tử nhà Thái sư, phong thái hành sự luôn tác phong bá đạo sấm vang chớp giật, nhưng không nghĩ lúc kín đáo tinh tế thì cũng không thua gì Phủ doãn đại nhân.
Trương Bình nói: “Hạ quan là muốn hỏi Tạ đại nhân, có ghi lại những người làm công lúc lập Từ Thọ Quan hay không”.
Vương Nghiên hăng hái dạt dào nói: “Ngươi hoài nghi trong số thợ đó có hung phạm giết người phụ nữ trong quan tài?”.
Trương Bình nói: “Hạ quan là hoài nghi nghi phạm đóng giả thợ xây. Quan tài của Từ Thọ Mụ Mụ bị đào ra lúc khiêng lên núi vốn là đá, còn cái bị đào ra dưới tàng cây thì lại là gỗ”.
Hiển nhiên, do quan tài đá quá nặng nề, nghi phạm không cách nào khiêng toàn bộ quan tài đá đó ra, vì vậy chỉ lấy thi thể ra, tạo một cái quan tài mới, cho thi thể vào trong đó, dựng thẳng chôn ở dưới cây liễu.
“Quan tài còn chưa nát, bên trong lại trùng, là do đinh đóng không chặt. Quan tài này là do nghi phạm làm ra lúc ở trên núi.”
Khiêng một cỗ quan tài lên núi quá dễ bị phát hiện. Trên núi nhiều cây cối, ngay tại chỗ lấy gỗ làm một cỗ quan tài mới là một sự lựa chọn tương đối thông minh.
“Chặt cây lấy gỗ, đóng đinh làm ván, đều cần công cụ”.
Nếu như là thợ xây dựng Từ Thọ quan ngày ấy, thì những công cụ này có thể lấy được dễ dàng.
Vương Nghiên gật đầu: “Khá là hợp lý”.
Trương Bình tiếp tục nói: “Hơn nữa, nước sơn ở trên quan tài không phải sơn quan tài, mà là sơn của cột trụ hành lang. Hạ quan từ nhỏ lớn lên trong đạo quán, lúc đạo quán sửa chữa thì từng giúp sơn sửa, cho nên hạ quan nhận ra được nước sơn này”.
Nước sơn dùng cho cửa và cột trụ hành lang khác nước sơn bình thường, cần gió thổi không bong, mưa thấm không nhạt, màu sắc lâu dài sáng bóng, lúc sản xuất chắc chắn phải có phương pháp bí mật rồi, có một số thợ thủ công còn thêm cả máu súc vật vào trong nước sơn. Nhưng miếu thờ đạo quán là nơi thanh tịnh, chốn thanh tu, xưa nay không thể nhiễm tạp uế, cho nên nước sơn cũng có phương pháp điều chế khác.
“Lúc hạ quan khám nghiệm quan tài, nước sơn ở trên quan tài cạy không hỏng, đã chôn trong đất lâu như vậy vẫn giữ nguyên màu sắc rực rỡ, cho dù quan tài đã mục, mà bóc ra vẫn bám chắc trên mẩu gỗ vụn, xem màu sắc đúng là hạng nhất, chính là loại nước sơn cột trụ hành lang mà đạo quán hay sử dụng”.
Xưa nay quan tài dùng nước sơn màu đen, nước sơn quét lên ván quan tài đều rất dày, trạng thái lúc bóc ra cũng khác hẳn với cỗ quan tài đỏ này.
Vương Nghiên nói: “Vì vậy cho nên ngươi bèn suy đoán luôn? Ừm, chuyện về cỗ quan tài thì đúng là bản bộ viện không nhìn ra, vậy vì sao ngươi lại cho rằng thi thể này liên quan đến Diêu Tùng đã chết kia?”.
Trương Bình nói: “Hạ quan chưa phát hiện chứng cớ xác thật, chứng minh mối liên quan.”
Vương Nghiên ỉu xìu: “Lời này ngươi chỉ nên nói cho lão Phùng nghe mà thôi. Bỏ đi.”
Bỏ đi, xem ra ở điểm then chốt thì tên tiểu tử này không thể điều tra ra nhiều bằng bản bộ viện được.
Vương Nghiên đoan chính khoát tay chặn lại: “Bản bộ viện tự sẽ không hỏi không ngươi, lát nữa sẽ đào cái quan tài đá kia ra, chắc chắn sẽ cho ngươi thấy toàn bộ quá trình”.
Trương Bình lại rũ mắt xuống: “Tạ ơn đại nhân, hạ quan muốn điều tra danh sách tên trước”.
Vương Nghiên gật đầu: “Tra, tra. Vị Huyện thừa này, trong tay ngươi có không?”
Tạ Phú khom người: “Cách lâu quá rồi… Hạ quan không thể kết luận, cũng phải trở về tìm xem…”
Vương Nghiên không nhịn được nhíu mày, đang định lên tiếng thì một gã sai vặt vội chạy đến: “Đại nhân, tiểu nhân to gan làm phiền. Đại nhân nhìn bên kia đi ạ, có phải nơi khám nghiệm tử thi của Phùng Phủ doãn đã xảy ra chuyện gì rồi không?”.
Vương Nghiên Trương Bình Tạ Phú lập tức nhìn về hướng phòng nhỏ, chỉ thấy một người xiêu xiêu vẹo vẹo nghiêng nghiêng ngả ngả từ chỗ cửa phòng lao về bãi đất trống, dường như bị khiếp sợ không nhỏ.
Tạ Phú bật thốt lên lẩm bẩm nói: “Người này là người khám nghiệm tử thi của huyện nha.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]