Mấy ngày sau vụ án Tiêu Viễn Thần đã xác định. Một ngày trước khi Tiêu Viễn Thần bị thẩm tra vụ phóng ngựa đã dấy lên sự căm phẫn của người dân rồi, sau lại cố ý báo thù cặp mẹ góa con côi kia, hành động ác độc trong kinh thành truyền đến tai vua. Thiên tử nhỏ hạ lệnh nghiêm phạt xoa dịu lòng dân, quyết định xử trảm sau Thu phân[1].
[1] Ngày xưa người Trung quan niệm bốn việc “mừng, thưởng, phạt, hình” của Vua ứng với bốn mùa trong năm, mùa xuân, hạ là mùa sinh sôi nảy nở, chỉ hợp với việc mừng – thưởng nên trừ những tội quá nặng, việc xử phạt sẽ được để sang mùa thu, đông, mà thời Đường thì cụ thể là sau tiết Thu phân.
Đồng thời cũng có tin từ Lũng Hữu đạo, Bắc Lương Vương đã khởi hành vào kinh, không có gì bất ngờ thì lão sẽ giao lại binh quyền Bắc Lương Quân, dẫn Tiêu Viễn Thần đến một địa phương nhỏ ở phía Nam làm một Vương gia nhàn hạ.
Tiết trời chuyển lạnh, Tô Sầm tựa bên cửa sổ nhìn mây trôi, lòng không khỏi thổn thức. Tiêu Viễn Thần có kết cục hôm nay âu cũng là y tự rước lấy, nhưng không biết Lý Thích đã đổ thêm bao nhiêu dầu vào trong ngọn lửa này.
“Phong Tục Thông Nghĩa” viết rằng: “Quan lại ngựa béo, kẻ xem khen nhanh, người nghe thích ý giục ngựa không thôi, thế là chết”, ngựa hay chết trong lời tán dương của kẻ bên đường, ấy chính là mật ngọt chết ruồi. Tiêu Viễn Thần vừa vào kinh đã được Lý Thích rước vào cung Hưng Khánh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2535892/quyen-2-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.