Người nọ khoác bộ quân trang giáp sắt, dung mạo uy nghi khí thế ngút trời, tay cầm roi vung lên giáng xuống bàn tay đang định mở cửa của Tô Sầm.
Roi ngựa làm từ da thú rít lên như tiếng sấm, Tô Sầm bị quất trúng phải lùi lại, cậu xuýt xoa, vừa cúi đầu đã thấy máu tươi chảy ra trên làn da trắng bệch.
Đúng là cha con, đều thích cầm roi quất người khác.
Không đợi ai trả lời, người nọ lại gầm lên: “Tô Sầm là đứa nào? Đứng ra cho ông!”
“Vương gia… Vương gia…” Trương Quân vội vàng chạy tới, chắn trước mặt Tô Sầm: “Vương gia vừa tới nơi, ra tiền điện dùng trà đã.”
“Dùng trà cái chó gì! Mau giao Tô Sầm ra đây cho bản Vương.” Tiêu Viêm lại quất một roi lên cửa: “Cho ông xem đứa khốn nạn nào dám bắt nạt Thần Nhi? Hôm nay không giao tên họ Tô ra đây thì đừng kẻ nào hòng đi!”
Tô Sầm cau mày, vừa định bước ra thì Trương Quân lại lén giữ cậu lại, nịnh nọt nói với Tiêu Viêm: “Vương gia không biết đấy thôi, nha môn đã đóng cửa rồi, e là Tô Sầm cũng đã về, đợi mai đi… sang ngày mai nhất định hạ quan sẽ đưa Tô Sầm đến tận phủ cho ngài xem được không ạ?”
“Nói láo con mẹ ngươi! Ông đã đến nhà hắn tìm từ đầu rồi, ngoài một thằng hầu với một đứa oắt ra thì chả có ai, chắc chắn hắn chưa về!”
Tô Sầm thót tim, vọt lên đằng trước: “Ông làm gì họ rồi?!”
Tiêu Viêm híp mắt: “Ngươi là Tô Sầm?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2535891/quyen-2-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.