Chương trước
Chương sau
Người nọ khoác bộ quân trang giáp sắt, dung mạo uy nghi khí thế ngút trời, tay cầm roi vung lên giáng xuống bàn tay đang định mở cửa của Tô Sầm.

Roi ngựa làm từ da thú rít lên như tiếng sấm, Tô Sầm bị quất trúng phải lùi lại, cậu xuýt xoa, vừa cúi đầu đã thấy máu tươi chảy ra trên làn da trắng bệch.

Đúng là cha con, đều thích cầm roi quất người khác.

Không đợi ai trả lời, người nọ lại gầm lên: “Tô Sầm là đứa nào? Đứng ra cho ông!”

“Vương gia… Vương gia…” Trương Quân vội vàng chạy tới, chắn trước mặt Tô Sầm: “Vương gia vừa tới nơi, ra tiền điện dùng trà đã.”

“Dùng trà cái chó gì! Mau giao Tô Sầm ra đây cho bản Vương.” Tiêu Viêm lại quất một roi lên cửa: “Cho ông xem đứa khốn nạn nào dám bắt nạt Thần Nhi? Hôm nay không giao tên họ Tô ra đây thì đừng kẻ nào hòng đi!”

Tô Sầm cau mày, vừa định bước ra thì Trương Quân lại lén giữ cậu lại, nịnh nọt nói với Tiêu Viêm: “Vương gia không biết đấy thôi, nha môn đã đóng cửa rồi, e là Tô Sầm cũng đã về, đợi mai đi… sang ngày mai nhất định hạ quan sẽ đưa Tô Sầm đến tận phủ cho ngài xem được không ạ?”

“Nói láo con mẹ ngươi! Ông đã đến nhà hắn tìm từ đầu rồi, ngoài một thằng hầu với một đứa oắt ra thì chả có ai, chắc chắn hắn chưa về!”

Tô Sầm thót tim, vọt lên đằng trước: “Ông làm gì họ rồi?!”

Tiêu Viêm híp mắt: “Ngươi là Tô Sầm?”

Trương Quân vội nói: “Vương gia, không phải…”

Không đợi Trương Quân nói hết, Tô Sầm đã chắp tay hành lễ: “Hạ quan Tô Sầm tham kiến Vương gia.”

Hơi lạnh bốc lên: “Thứ chó má này cũng dám vu oan cho Thần Nhi!”



Có phải vu oan hay không, thật lòng Tô Sầm chưa nói rõ được, vụ án này ảnh hưởng rộng khắp, trước khi điều tra rõ Tô Sầm cũng không dám nói bừa. Huống chi dù không phải Tiêu Viễn Thần tự tay giết người thì việc y dồn hai người rơi xuống mương cũng là sự thật, chỉ xét điều này thôi Tiêu Viễn Thần đã không thoát được rồi.

Tô Sầm nhịn cơn đau bỏng rát trên tay, một ngọn lửa vô danh bỗng trào lên trong lòng, cậu nghiêm nghị nói: “Tiêu Viễn Thần đánh người vô tội, hại đôi mẹ góa con côi kia chết thảm đều là chuyện y tự mình thừa nhận, biên bản thẩm vấn tại công đường giấy trắng mực đen, một tôi không ép cung, hai không bắt nhận tội, chẳng qua chỉ bẩm chuyện này lên triều. Ý chỉ do Thánh thượng tự ra, tôi chỉ là một quan thẩm án, Vương gia muốn khiếu nại thì tìm Thánh thượng, muốn dạy lại con thì đến thiên lao, có lý nào lại chặn tôi ở đây?”

“Oắt con, lớn lối đấy!”

Tiêu Viêm vung roi chuẩn bị đánh người, nhưng Tô Sầm cũng đâu phải ngốc, thân thể là cha mẹ ban cho, không lý nào cậu lại đứng đó cho người ta quất roi trút giận cả. Vừa thấy Tiêu Viêm vung roi cậu đã lập tức lùi lại, roi ngựa xé gió vút lên, sượt qua ngay trước vạt áo.

Tô Sầm vẫn chưa thôi, khí thế như càng đánh càng hăng, cậu chỉ ra hầm băng phía sau: “Nếu vương gia không tin thì thi thể hai mẹ con kia vẫn còn đó, Vương gia có muốn xuống xem việc tốt con trai mình làm không?”

“Không thì ra phố nghe ngóng cũng được, nghe thử xem tiếng tăm của thế tử nhà ta ở thành Trường An thế nào? Không phải là ở biên quan lâu quá quên hết lễ nghĩa đạo đức là gì rồi chứ? Vương gia cũng vậy, không dạy được con thì đừng đi dạy người khác, muốn tác oai tác quái thì mời về Lương Châu của ông, Đại Lý Tự chúng tôi không phải chỗ cho ông giở thói ngang ngược!”

Trương Quân nghe mà thót tim, luôn tay nâng áo lau mồ hôi, Tiêu Viêm này là ai chứ? Trấn thủ Lương Châu nhiều năm như vậy, người chết trên tay lão còn nhiều hơn số án mạng hắn từng gặp, giết người như cắt rau, sao mà tổ tông này cũng dám chọc vậy?

Quả nhiên Tiêu Viêm đã nổi giận, thổi râu chuẩn bị vung roi đánh người.

Tô Sầm thấy tình hình không ổn, nói xong rồi bèn co chân lên chạy, nhanh nhẹn trốn ra sau Trương Quân, cơ thể gầy gò khuất hẳn phía sau thân hình phúc hậu của hắn.

Mớ thịt trên người Trương Quân suýt thì rơi xuống vì sợ, hắn chưa kịp thở hơi nào đã nghe vị tổ tông sau lưng nói nhỏ: “Trương đại nhân, tối nay Vương gia còn gọi ta qua nữa, ngài xem…”

“Càn rỡ!” Trương Quân bỗng thét lên làm tất cả sững lại.

Chỉ thấy vị Trương đại nhân nổi danh khôn khéo bước lên, khí thế bừng bừng, nói: “Nếu Vương gia có gì bất mãn thì mai lên triều rồi nói, thứ cho Đại Lý Tự ta thiết đãi không chu toàn, người đâu, tiễn khách!”

Ninh Vương hay Bắc Lương Vương, hắn vẫn biết tính toán.

Tức thì có mấy nha dịch bước lên vây quanh lão, tuy sức mạnh không nhiều nhưng thắng ở số đông, ai nấy cầm sát uy bẩm gào lên một tiếng là cũng có khí thế rồi.

Tiêu Viêm nhìn quanh, cuối cùng vẫn nén giận rút tay về, trợn mắt nhìn Tô Sầm rồi phất áo bỏ đi.

Thấy người ra khỏi cửa Trương Quân mới thở phào, hắn vuốt ngực quay lại, đụng ngay vẻ mặt tươi cười của Tô Sầm, nịnh nọt nói với hắn: “Trương đại nhân oai quá.”

“Cậu nữa đấy.” Trương Quân chỉ vào cậu: “Đi mau đi, nên đi đâu thì đi tới đó, tránh xa Đại Lý Tự của ta càng xa càng tốt.”

Tô Sầm hậm hực ra khỏi Đại Lý Tự trước cái nhìn như hổ rình mồi của Trương Quân, vừa ra khỏi cửa cậu đã thấy một người lén la lén lút nấp phía sau sư tử đá.

Tô Sầm đứng lại, thở dài: “Khúc Linh Nhi.”



Khúc Linh Nhi lập tức hớn hở chạy ra: “Tô ca ca, cuối cùng huynh cũng ra rồi, huynh vẫn ổn chứ? Huynh không biết đâu, hôm nay có một lão râu ria đến nhà tìm huynh, hung dữ lắm, cầm roi quất khắp nơi… Ấy, Tô ca ca bị thương à?”

Tô Sầm lắc đầu, hỏi: “Trong nhà không có chuyện gì chứ?”

Khúc Linh Nhi vỗ ngực: “Có tôi ở đó thì có chuyện gì được chứ, nhưng kẻ đó hung dữ lắm, huynh cướp vợ hay giết con người ta vậy? Vừa tới nhà đã đá cửa, tưởng mình là ai chứ? Tính tình thối hơn cả tên thế tử khốn kiếp kia nữa!”

Tô Sầm gật đầu: “Ừ, cha y đó.”

Khúc Linh Nhi: “…”

Tô Sầm vừa đi vừa hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

“Không phải lo cho huynh à, sợ huynh gặp mai phục trên đường về, bị người ta trùm bao bố khiêng đi thì sao?” Khúc Linh Nhi bừng tỉnh nhìn Tô Sầm: “Lão đến tìm huynh rồi? Đây là lão đánh à?”

Y giậm chân nghiến răng: “Tôi đi tính sổ với lão.”

“Linh Nhi, thôi.” Tô Sầm kéo người lại, lắc đầu: “Cảm ơn cậu.”

Khúc Linh Nhi ngại ngùng gãi đầu: “Sao Tô ca ca tự dưng khách sáo thế, cảm ơn gì chứ?”

Tô Sầm mỉm cười, đúng là hôm nay cậu phải cảm ơn không ít người, Tiểu Tôn báo tin cho cậu, Trương đại nhân che chở cậu, mấy nha dịch chống lưng cho cậu, Khúc Linh Nhi đến đón cậu nữa, nhưng trong lúc hoảng loạn nhất, xuất hiện trong đầu cậu lại là một người khác.

Chẳng lẽ thật sự bận rộn quá nên nhất thời không nhớ ra cậu sao? Muôn việc quấn chân, không chút sơ hở, lại không nghĩ đến chuyện cậu xử Tiêu Viễn Thần, Tiêu Viêm vào kinh ắt sẽ tính sổ với cậu sao?

Suy cho cùng là cậu gửi gắm sai người, ao ước quá nhiều.

“Linh Nhi, cậu có biết ai có thể dùng hai ngón tay đục vỡ huyệt Bách Hội, giết chết người khác không?”

Khúc Linh Nhi nhíu mày nghĩ: “Vậy phải xem là ai nữa, trẻ con sọ mỏng, người lớn thì dày, sức lực cần dùng cũng khác nhau.”

“Một lớn một nhỏ.”

“Vậy tính theo người lớn, nếu là cao thủ thì có thể dồn lực vào đầu ngón tay, tìm đúng huyệt vị chắc là không khó.”

Tô Sầm dừng lại nhìn Khúc Linh Nhi: “Vậy nếu là Kỳ Lâm thì sao? Hắn làm được không?”

Khúc Linh Nhi sửng sốt, cũng dừng bước: “Tô ca ca, có chuyện gì rồi phải không?”



Tô Sầm khẽ thở dài: “Hôm nay tôi phát hiện ra manh mối mới trên người hai mẹ con kia, tôi nghi ngờ có người cố ý giết họ, đổ tội cho Tiêu Viễn Thần.”

Khúc Linh Nhi nghe xong mới thở phào, cười với Tô Sầm: “Không thể là huynh ấy đâu, tuy bình thường huynh ấy lạnh như băng, nhưng cũng không đến nỗi không biết giới hạn, giết hại hai mẹ con côi cút đâu.”

Tô Sầm ủ ê cúi mặt: “ Vậy nếu chủ nhân bảo hắn làm vậy thì sao?”

Khúc Linh Nhi nhíu mày nhìn Tô Sầm: “Tô ca ca…”

“Tôi không biết giới hạn của hắn ở đâu. Nói cho cùng hắn làm mọi việc đều vì giang sơn Đại Chu, tôi không biết trong mắt hắn tính mạng của hai người kia có ý nghĩa gì không. Ban đầu Kỳ Lâm nói với tôi dù có phải Tiêu Viễn Thần giết người không thì đều phải biến thành y giết, có phải hắn đã biết trước hai mẹ con kia không chết dưới tay Tiêu Viễn Thần không?”

Đau đớn sâu trong mắt Tô Sầm như bóng đêm dày đặc không thể tan biến, khiến người khác nhìn mà run rẩy.

Cậu có thể khoan dung hắn lộng quyền, thủ đoạn, nhưng không thể chấp nhận hắn coi mạng người như cỏ rác, không từ thủ đoạn để củng cố địa vị của mình.

Vừa rồi cậu nổi giận cãi lại Tiêu Viêm không chỉ vì một roi kia, từ khi thấy vết thương trên đầu thi thể lồng ngực cậu đã nghẹn lại, không trút được cũng không nuốt được, khó chịu vô cùng.

Nói cho cùng là cậu sợ, sợ mình không nhịn được đi tìm kiếm chân tướng gì đó, sợ lại nghe được câu trả lời không mặn không nhạt từ hắn.

Đêm khuya, đại lao Đại Lý Tự.

Một cơn gió thổi qua dập tắt ngọn nến leo lắt ngoài phòng giam, Tiêu Viễn Thần ngẩng đầu, thấy một bóng người cao lớn bao trùm trước cửa lao, lạnh lùng nhìn y.

Tiêu Viễn Thần mừng rỡ đứng dậy: “Vương gia phái ngươi đến sao? Là Vương gia cho người cứu ta?”

Người nọ mở cửa buồng giam, cái bóng trải dài đứng trước mặt Tiêu Viễn Thần, đôi mắt lạnh lẽo: “Vương gia bảo ta tiễn ngài lên đường.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.