Sớm hôm sau Tô Sầm đã được Khúc Linh Nhi hộ tống đến cổng Đại Lý Tự, tuy cậu đã nhấn mạnh nhiều lần giữa ban ngày ban mặt Càn Khôn chiếu rọi, không ai dám trùm bao bố khiêng cậu đi giữa thành Trường An, song Khúc Linh Nhi vẫn nhất quyết đòi đưa đi. A Phúc cũng hùa theo y, nói cả đêm qua mình mơ ác mộng, giấc mơ nào cũng là nhị thiếu gia nhà cậu ta gặp chuyện, hôm nay là ngày đại hung, không thích hợp để ra ngoài. Để yên lòng dân, Tô Sầm đành để Khúc Linh Nhi đưa đi.
Vừa đến cửa cậu đã thấy Tiểu Tôn hấp tấp chạy ra, Tô Sầm nhíu mày, quả nhiên lại nghe thấy câu mở màn bất di bất dịch: “Không ổn rồi Tô đại nhân, có chuyện rồi.”
Tô Sầm: “Bắc Lương Vương lại đến nữa?”
“Không phải.”
Tô Sầm vừa thở phào đã nghe Tiểu Tôn hít sâu nói tiếp: “Tiêu Viễn Thần chết rồi.”
Đại lao Đại Lý Tự.
Tô Sầm nhìn cảnh tượng trong lao mà đầu óc trống rỗng. Tiêu Viễn Thần bị treo trên xà nhà bằng một mảnh vải rách, trông có vẻ là xé y phục của y nối thành, sắc mặt tím tái, mắt lồi ra, đăm đăm nhìn chỗ Tô Sầm đang đến.
Gai mắt hơn nữa là mấy chữ lớn trên vách tường sau lưng Tiêu Viễn Thần: Tô Sầm vu oan ta!
Chấm máu mà viết, tự tự kinh tâm!
Tô Sầm phải cấu mình thật mạnh mới có thể kéo mình ra khỏi trạng thái mờ mịt.
Cậu thà tin hai mẹ con kia quay về đòi mạng cũng không tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2535889/quyen-2-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.