Đây làlần tôi ruổi ngựa nhanh nhất, không chỉ vì lo cho sự an nguy của Hỷ Lạc, mà cònbởi trên con ngựa này thiếu vắng Hỷ Lạc. Phụ nữ luôn kéo dài tiến độ của sựviệc. Con Lép dường như không còn đáng yêu như trước nữa, nó càng ngày càngchuyên nghiệp hơn. Cơ hồ chỉ trong khoảnh khắc đã vượt qua hết thành trì nàytới tiểu trấn khác, thời tiết thậm chí mỗi lúc một ấm dần. Sau hai ngày, tôicũng tới Trục thành, trên cây thậm chí vẫn còn mấy chiếc lá.
Dọcđường, tôi mới hiểu ra cái chức minh chủ có ý nghĩa gì. Ý nghĩa đầu tiên chínhlà việc minh chủ được ở quán trọ không mất tiền. Chẳng trách biết bao nhân sĩgiang hồ, nói dễ nghe là những kẻ coi bốn bể là nhà, mà nói khó nghe là nhữngtay không nhà không cửa, cứ cố sống cố chết đòi làm minh chủ.
Có điềuVạn Vĩnh quả thực là tên bỉ ổi, ti tiện. Hắn chịu thua trong trận tỉ thí khôngnói làm gì, ai ngờ lại còn giở cái trò hạ lưu đê tiện này. Tôi đang nghĩ xemhắn sẽ ra những điều kiện gì, mà thực ra điều kiện gì cũng được, không làm minhchủ nữa cũng xong, huống hồ sự việc phát sinh và cần giải quyết đầu tiên saukhi một kẻ chẳng biết vớ vẩn thế nào lại lên làm minh chủ như tôi lại là việcgiải cứu cho một cô gái bị bắt cóc. Đây thật sự là một khởi đầu chẳng dễ gìtruyền tụng.
Trênđường không ngừng ruổi ngựa tới Trục thành, tôi đột nhiên có một cảm giác hếtsức kỳ diệu, tôi nhận ra có lúc ở một mình cũng là một việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-loan/3279870/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.