Hai nămsau
Năm ấy,không hạn hán thì lũ lụt, thiên hạ đói kém, hoàng đế chết bệnh, thái tử lênngôi. So với vụ Hỷ Lạc lọt vào chùa trong ký ức tôi, còn thảm liệt hỗn loạn hơnnhiều. Đại nạn năm đó đã đưa Hỷ Lạc vào chùa. Đây rốt cuộc là một cô nương thếnào, tôi đã đánh mất khả năng phán đoán, cũng như trước đây đã nói, cô ấy ăntrộm thuốc giải vạn năng của Vạn Vĩnh, đối với hành động nhơ nhuốc này, tự sâutrong lòng tôi lại hết sức tán thưởng, tôi đã giả vờ có thể nhìn thấy được suynghĩ trong đáy sâu nội tâm Hỷ Lạc. Đúng là tất cả mọi thứ đều là suy nghĩ tronglòng, không phải hành động trước mắt.
Tôi cóthể nói về đại nạn của năm nay như thế này. Ở khắp Trung nguyên đã có tìnhtrạng người ăn thịt người, thậm chí người ta đã ăn đến đầy bụng, tạo nên mộtvòng tuần hoàn xấu, người gầy chẳng ai ăn, chỉ chọn ăn những người có da cóthịt, bản thân mình có chút thịt, không cẩn thận lại bị người khác ăn. Tôinghĩ, tất cả mọi thứ văn minh, trật tự đều là những việc sau khi no ấm, còn mộtkhi đã khó có thể sinh tồn thì thế giới vốn tưởng chừng tốt đẹp lại hóa ra vônhân tính đến vậy. Tôi nghĩ, quyết định năm xưa của Hỷ Lạc là rất đúng. Bất kểnhững lời Vạn Vĩnh nói có thật hay không, hắn ta cũng phải ở trong thế giới củamình để nhìn những sự việc xảy ra đối với thế giới ấy. Tôi thầm cảm thấy maymắn, bởi bản thân tôi không phải là một trong số đó.
Một nămsau khi Hỷ Lạc chết, tôi mới dần dần thực sự hiểu ra rằng, người thân thiết duynhất của tôi đã hoàn toàn biến mất.
Bất kểthế nào, đây cũng là một năm vui vẻ. Tôi học được cách đặt mình ra ngoài cuộc,lắng nghe một số câu chuyện về mình. Giang hồ vẫn không hiểu vì sao minh chủ củahọ, một minh chủ những mong có thể cân bằng được các thế lực mạnh yếu khácnhau, đột nhiên lại mất tích. Đối với việc này, trước nay tôi đều không đểbụng, tôi thà tin rằng tôi bỏ chạy vì những lời hù dọa của Vạn Vĩnh.
Minhchủ biến mất, dĩ nhiên là một việc đại sự, mọi người đều cho rằng minh chủ đãbị giết. Do Vạn Vĩnh cũng là người đứng trên lôi đài đến phút cuối cùng, vả lạikhông thuộc bất kỳ bang phái nào cho nên mọi người đều nhất trí tiến cử hắn ta.Vạn Vĩnh cũng tranh thủ được một số lợi ích từ phái triều đình cho tất cả gianghồ. Việc đầu tiên được triều đình đáp ứng là, phàm bang chủ của các đại bangphái từ trăm người trở lên có thể mang theo đao kiếm đi lại trong thành TrườngAn, song muốn rút kiếm ra thì phải được triều đình cho phép. Riêng việc này đãkhiến các bậc đàn anh trong giang hồ vui sướng lắm rồi, đồng thời còn cấm thuộchạ mang kiếm, bằng không làm sao có thể tỏ rõ sự tôn quý cho được. Tôi pháthiện, đầu óc của đám nhân sĩ giang hồ đều không dễ sai khiến, có thể thấy, việctranh đấu hằng ngày hoàn toàn chẳng có nghĩa lý gì. Vấn đề dân sinh, thực ra dohai loại người khuấy động, một loại là những người đói không được ăn, một loạilà những người ăn no rửng mỡ.
Còn cáinăm này, bất kể ai, bao gồm cả Vạn Vĩnh, cũng đều hết cách, ngay những ngườiphiêu lãng trên giang hồ cũng đói rã họng, ngựa tốt về cơ bản đều đã bị ănsạch. Có thể nói, người tập võ có lẽ đều sở hữu những con ngựa tốt nhất, ngayđến họ cũng đã lần lượt giết ngựa để ăn, cũng khó trách được, nếu bạn không ănngựa của mình, không cột cho cẩn thận sẽ bị người khác bắt ăn mất.
Tôikhông thể nào hồi tưởng hết được tình cảnh thê thảm lúc bấy giờ, thảm cảnh ấykhiến người ta biết rằng mọi việc trên đời này chỉ là trò chơi của loài người,mà loài người lại là trò chơi của ông trời. Suốt cả nửa năm trời không đổ mưađã là một kỳ tích, cuối cùng đổ mưa, lại mưa cho cả nửa năm, mưa mãi khôngthôi.
Mọingười nói, đó là do thiên tử phạm sai lầm, ông trời mới trút cơn giận lên đầubá tánh. Tôi thì nghĩ, triều đình chẳng lầm chẳng lỗi gì hết. Là do vấn đề củalần này đã không thể giải quyết được nếu chỉ dựa vào việc mở quốc khố. Lượngmưa nửa năm đến giờ vẫn chưa ngừng. Còn tôi chỉ ở trong căn nhà rách nát ở mộtgóc phố Trường An, đối diện với đống binh khí chất đầy phòng, đợi ông lão vềnói cho tôi biết một số việc. Căn phòng này rất lâu rồi không có người qua lại,đâu đâu cũng là mạng nhện. Chắc ông lão đã chết vì tuổi già.
Ra khỏicăn nhà, nghe thấy đầy đường những tiếng rên xiết, đều là những người đói,người bệnh, chốc chốc lại có thể thấy người chết. Mọi người đều cố đoán xemliệu có phải đất nước này sắp toi rồi không. Tôi nghĩ chắc không phải vậy, bởitriều đình dẫu có bại hoại đến thế nào đi nữa thì vẫn là triều đình, muốn thayđổi triều đại thì phải có người lật đổ, nhưng hiện giờ thì ai nấy đều đói đếnnông nỗi này, những kẻ được ăn sung mặc sướng duy nhất chính là những kẻ trongcung.
TrườngAn còn như vậy, tôi nghĩ có lẽ tôi phải quay về nơi trú ngụ. Ở đó còn có ngườiđợi tôi.
Hai nămtrước, tôi và Hỷ Lạc mang không ít của cải tới ngoại ô thành Trường An. Ở sâutrong một cánh rừng có một nơi Hỷ Lạc vừa thấy đã ưng ngay, bởi ở đó bỗng nhiêncó một con sông chảy ngang qua, chạy dọc bên sông là một trảng cỏ rộng lớn. Hỷlạc nói: Muội thấy nơi này rất tuyệt.
Tôinói: Muội phải nghĩ cho kỹ, một nơi có tuyệt hay không, không phải cứ nói đượcvào ban ngày là xong, hằng đêm chúng ta đều phải ngủ lại đây, cho nên muội phảichắc chắn rằng ban đêm muội có sợ hay không.
Hỷ Lạcnói: Võ công của huynh cao cường như vậy, muội sợ gì chứ?
Tôinói: Võ công của huynh không cao cường đâu, chẳng qua thanh kiếm này bén thôi.
Hỷ Lạcnói: Sao vậy, nững lời bán tán nghe được lúc ăn cơm mà huynh vẫn để trong lòngà.
Tôinói: Thực ra huynh luôn muốn vứt thanh kiếm này đi, nhưng lòng huynh lại khôngmuốn vứt. Điều này thực sự rất mâu thuẫn, bởi đó đều là suy nghĩ trong lòng dùsao cứ giữ lại để chẻ củi cũng được.
Hỷ Lạcnói: Từ nhỏ muội đã ở bên huynh, song muội không hề biết huynh đang nghĩ gì.
Tôinói: Đúng vậy, huynh cũng không biết huynh đang nghĩ gì, sư phụ nói, huynh làngười họ tìm được dựa trên kinh sách nhà Phật, có rất nhiều điểm đặc biệt, bảnthân huynh lại không hề cảm thấy như vậy. Huynh thấy mình là người không cótính cách rõ rệt.
Hỷ Lạcnói: Tại thời gian huynh ở trong chùa lâu quá, giờ thì huynh có thể nuôi dưỡngmột số tính cách mà.
Tôicười ha hả, nói: Trái lại, huynh cảm thấy hồi ở trong chùa huynh có tính cáchrất rõ, có thể bởi mọi người khác đều không có tính cách rõ rệt. Nhưng sau khixuống núi huynh lại phát hiện ra người trên giang hồ đều có tính cách rõ rệt.Huynh cảm thấy bản thân mình không hề có gì đặc biệt, mà càng ngày càng chẳngbiết mình phải làm gì.
Hỷ Lạcnói: Người trên giang hồ mới là những người không có tính cách nhất, chẳng qualà quá ngốc nên mới khác người. Đàn ông các huynh thật phức tạp, có muội là đơngiản.
Tôinói: Hỷ Lạc này, muội muốn làm gì?
Hỷ Lạcchỉ tay về phía bờ sông nói: Dựng một ngôi nhà ở đó.
Tôinói: Muội chắc chắn chứ, không đợi đến đêm xem thế nào à?
Hỷ Lạcnói: Muội không muốn ở quán trọ nữa đâu, ở quán trọ đắt quá, mà lại không phảinhà của mình.
Tôinói: Vậy huynh dựng nhé, nhưng không phải nói dựng là dựng ngay được đâu, vẫnphải ở trọ mấy bữa.
Hỷ Lạcnói: Huynh dựng đi, cứ có mục tiêu là được. Huynh trông con Lép kìa, nó cũngrất thích chỗ này đấy.
Con Lépđang chuyên tâm ăn cỏ.
Tôinói: Thế này đi. Huynh cứ dựng cái khung đơn giản đã, muội không thích thì lạiđổi kiểu, thích thì dần dần dựng lớn hơn, được không?
Hỷ Lạcnói: Được, được chứ, vậy bắt đầu luôn đi!
Tôinói: Được, thanh kiếm này được dùng đúng chỗ rồi.
Nóiđoạn, tôi nhìn cây cối xung quanh, rồi tự lẩm bẩm: Mình chặt cây nào trước nhỉ?
Hỷ Lạcnói: Cây kia kìa, kia kìa, cái cây to nhất í.
Tôinói: Sư phụ từng bảo, cây đại thụ đều thành tinh cả rồi. Huynh thấy chặt câynày đi, đang sung mãn.
Vừanói, tôi vừa rút kiếm nhằm thẳng vào thân cây, rồi nói "chính câynày".
Đangđịnh chém thì cây đó liền đổ vật xuống.
Tôi vàHỷ Lạc ngây ra tại trận, con Lép khoái chí tung tăng chạy lên, gặm lá cây.
Tôinói: Thanh kiếm này…
Hỷ Lạcnói: Giờ thì muội tin rồi, nó bén thật.
Tôinói: Ông lão từng nói, khi huynh có sát khí thì nó rất nhạy.
Hỷ Lạcnói: Đối với cái cây mà huynh cũng tỏa ra sát khí à?
Tôinói: Chẳng phải là muốn chém nó sao. Huynh vẫn chưa hiểu rốt cuộc sát khí làcái gì. Lần này có cơ hội đến Trường An phải hỏi ông lão xem sao, tầm này chắcông lão đã quay về.
Hỷ Lạcnói: Huynh định đối phó với cái cây này thế nào?
Tôinói: Đứng từ xa chặt.
Nóiđoạn tôi vung kiếm, trong giây lát đất cát tung lên, phía trước mặt trở nên mùmịt.
Hỷ Lạcnói: Huynh ngắm chuẩn vào, chẳng nhìn thấy thứ gì hết.
Tôi vàHỷ Lạc lặng chờ bụi đất lắng xuống. Trong khoảng không gian mờ mờ ảo ảo, dườngnhư tôi trông thấy có người đứng từ xa quan sát chúng tôi. Tôi nói: Ai đấy! HỷLạc lập tức nép chặt vào tôi.
Dẫu bênkia không có tiếng đáp lại. Hỷ Lạc hỏi tôi: Không thấy gì à?
Tôinói: Huynh trông thấy rồi mà. Mắt huynh không nhìn nhầm đâu. Huynh cảm giácđằng kia có một cặp mắt trừng trừng nhìn chúng ta.
Hỷ Lạcđột nhiên nghĩ ra điều gì đó, liền buông tôi ra, chạy vào trong đám cát bụi.
Tôinói: Hỷ Lạc! Nguy hiểm đấy!
Hỷ Lạcchẳng buồn quay đầu lại.
Tôi lămlăm tay kiếm, lập tức đuổi theo.
Chợtthấy Hỷ Lạc ôm con Lép, kiểm tra khắp cơ thể nó một lượt.
Hỷ Lạctrách tôi: Huynh xưa nay không hề coi những thứ muội thích ra gì, huynh xemhuynh khiến nó sợ đến mức này.
Tôinhìn con Lép, ánh mắt nó ngây dại, nhìn về phía kiếm khí phóng ra, đứng bấtđộng.
Tôinói: Không sao đâu, bình tâm một lúc là ổn thôi.
Hỷ Lạcnói: Chưa chắc đâu, kiếm của huynh bén như thế. Có khi nó xoay mình một cái làđứt đôi ấy chứ.
Tôinói: Không thể nào đâu, muội xem.
Nóiđoạn tôi bước lên đạp mạnh vào con lép một phát, con Lép lập tức gào réo khôngthôi.
Hỷ Lạcnhảy lên đánh tôi nói: Huynh làm cái gì thế?
Tôinói: Để chứng minh nó vẫn còn sống.
Hỷ Lạcdắt con Lép sang một bên, nói: Chẳng hiểu vì sao, huynh cầm thanh kiếm này,trong lòng muội rất không yên tâm.
Tôinói: Đúng đấy, huynh không cầm thanh kiếm này, trong lòng cũng rất không yêntâm.
Hỷ Lạcnói: Trước đây huynh toàn dùng quyền cước thôi mà.
Tôinói: Đúng vậy, nhưng mà, vừa lợi hại, vừa thuận tiện vẫn là tốt nhất.
Hỷ Lạcnói: Huynh đi mà nói chuyện với cánh đàn ông, muội đưa con Lép ra bờ sông,huynh từ từ mà chặt.
Batiếng trôi qua, tôi hiểu ra rằng, ý nghĩa cuối cùng của thanh kiếm tuyệt thế vôsong này chính là dùng để chặt cây, tôi không thể tưởng tượng nổi trong mộtthời gian ngắn như vậy đã có thể chuẩn bị đầy đủ số gỗ dùng để dựng nhà. Hỷ Lạcđã dựa vào con Lép ngủ. Tôi bỗng dưng mong muội ấy tỉnh dậy, căn nhà cơ bản đãcất xong. Có điều, vẫn chưa thể hoàn thành, bởi còn thiếu rất nhiều dụng cụ,cần phải vào thành mua.
Tôihỏi: Hỷ Lạc, huynh phải vào thành mua ít đồ, nhanh thôi, muội thế nào bây giờ?
Hỷ Lạcnói: Muội và con Lép ở đây chơi, muội thích ở đây, không muốn rời đi đâu cả.
Tôinói: Vậy được rồi, muội đợi một lát nhé.
Hỷ Lạcnói: Huynh phải cẩn thận đấy, đừng có rút kiếm bừa bãi nhé.
Tôinói: Huynh để kiếm lại đây cho muội, nếu có sói hay con gì đó tới thì muội cóthể dùng để phòng thân.
Hỷ Lạchỏi: Ở đây có sói à?
Tôinói: Chưa chắc. Nhưng huynh mà là sói thì huynh sẽ ở đây.
Ánh mắtcủa Hỷ Lạc lộ rõ sự lo lắng.
Chỉ mộtchặng đường đi và về đơn giản, chừng hai tiếng đồng hồ, tôi đã mang về không ítđồ ăn. Năm nay được mùa, trên phố đồ ăn gì cũng có, lại rất rẻ. Khắp nơi là mộtbầu không khí hân hoan tươi tắn. Thế nhưng tôi nghe được một tin hãi hùng rằng:vị minh chủ võ lâm mới vừa được bầu ra đã bị hại chết. Triều đình nói, đây làviệc lập đảng bất hợp pháp, phải bắt lại ngay, thế nhưng việc bắt bớ bị cảntrở, bảo rằng muốn bắt minh chủ thì phải thông qua sự đồng ý của ba đại bangphái trong võ lâm, huống hồ minh chủ lại không ở Tuyết Bang vân vân, sau đótoàn bộ người trong Minh Chủ đường, dường như bao gồm cả vị minh chủ trẻ tuổikia, trong một đêm đều bị trúng độc chết.
Tôinghĩ, lại là vụ đầu độc trong một đêm.
Tôi độtnhiên nhớ đến lời Vạn Vĩnh nói. Nội tình thực sự rất phức tạp. Song tôi chỉbiết sau đó Vạn Vĩnh làm minh chủ, triều đình không tới bắt bớ nữa.
Minhchủ thực sự là một công việc chẳng thể vun vén mọi mặt được, chẳng qua có cáitên dễ nghe mà thôi, tôi nghĩ vậy. Tôi bất chợt cảm thấy nhẹ nhõm, liền cúi đầura khỏi thành, chỉ sợ những người tới xem tỉ thí hôm xưa phát hiện ra vị cựuminh chủ đang địu một túi đồ ăn không biết đi về phương nào. Tôi nghĩ, coi nhưtôi đã chết rồi vậy, dường như còn dễ nghe hơn việc tôi đi sống cùng với một cônương. Mặc dù Vô Linh cũng như vậy.
Trờimùa đông rất chóng tối. Tôi hơi sốt ruột, không biết Hỷ Lạc một mình trong rừngrậm có sợ phát khiếp không. Cũng may đây không phải cánh rừng lớn lắm.
Tôi rảobước quay lại trước bìa rừng, chợt nhận thấy mọi thứ khủng khiếp hơn mình tưởngtượng, bởi lẽ bỗng nhiên có một làn sương mỏng.
Ngaysau đó, tôi bị lạc đường.
Tôichợt nhớ trước đây từng nghĩ không biết phải chôn Hỷ Lạc ở đâu, bỗng thấy rùngmình, vội lao như điên dại trong rừng, không hề cảm thấy có chút hơi lạnh nàocả. Tôi nghĩ, chỉ cần tìm tới dòng sông là được. Song bất luận tôi chạy thếnào, cảnh vật trước mắt tôi dường như vẫn như vậy, ngay bản thân tôi cũng thấysợ hãi, tôi bất giác rờ xuống nơi giắt kiếm, nhưng lại sực nhớ ra tôi đã đưathanh kiếm cho Hỷ Lạc.
Tôichạy mỗi lúc một nhanh, đột nhiên cảm thấy có gì đó bất thường. Tôi ngẩng đầulên nhìn, chỉ thấy bầu không khí trước mắt bỗng nhiên tách ra, đồng thời có mộtluồng khí màu đỏ nhạt ập xuống người. Đó là gì vậy, tôi băn khoăn chưa có lờigiải đáp.
Thếnhưng trước mắt tôi có một cây đại thụ, tôi muốn xem xem luồng khí đó chạm vàocây sẽ có phản ứng thế nào. Còn chưa nhìn được rõ, cái cây đã bị chẻ làm đôi,tôi đột nhiên hiểu ra đó là do thanh kiếm của tôi. Hỷ Lạc chắc ở ngay phíatrước mặt.
Tôi gàolên gọi: Hỷ Lạc! Đồng thời né người tránh kiếm.
Nhưngđã quá muộn rồi, tôi cảm thấy bản thân mình rất chậm chạp. Một thứ lạnh lẽo vừaxuyên qua người tôi, kéo theo tiếng hét thất thanh của Hỷ Lạc.
Tôi bấtchợt hiểu ra, chắc tôi sắp chết ngay bây giờ.
Tôithấy Hỷ Lạc đứng yên một chỗ, thanh kiếm rớt xuống đất. Không ngờ tôi lại phảichết thế này, tôi như thể chưa hoàn thành được công việc gì, chỉ vừa bị mọingười đùa bỡn một hồi.
Cáichết rốt cuộc là thứ gì, nó luôn tồn tại ở quanh chúng ta, gắn liền với sựsống, cả hai cùng tồn tại nhưng lại là hai trạng thái mâu thuẫn. Có điều HỷLạc, muội ấy sẽ thế nào, tôi nghĩ, muội ấy chắc sẽ không thể sống tiếp được.Bởi tôi đã chết rồi. Đó là một nhẽ, thứ đến, còn vì tôi bị chính muội ấy giếtchết.
Xungquanh lại yên lặng như trước. Tôi nghĩ bụng, sao tôi vẫn còn suy nghĩ miên manvậy nhỉ, quá trình chết này thật là rất dài. Trong tưởng tượng của tôi thì lẽra tôi đang đứng bên cạnh nhìn cơ thể mình vừa bị chia thành hai nửa mới phải.
Một lúclâu sau, tôi vẫn chưa chết. Ngay cả Hỷ Lạc cũng đã tỉnh táo lại, lao về phíatôi òa khóc không ngừng. Tôi cử động chân tay, ôm lấy Hỷ Lạc, cảm thấy chắc đãqua thời điểm cơ thể đứt đôi, bằng không thì quá khủng khiếp. Hỷ Lạc sẽ khôngphải tự sát nữa. Hiện trường có lẽ sẽ rất kinh khủng, bởi một người sớm tối bênmình đột nhiên bị xẻ đôi ngay trước mặt, mỗi con mắt ở một bên đau đáu nhìnmình.
Hỷ Lạcđã không thể nói chuyện được một cách bình thường, cô kể lể ngắt quãng rằng côđã rất sợ ở lại đây một mình thế nào, và may mà đường kiếm chẻ xuống đã chệch,bằng không muội ấy sẽ tự sát ngay lập tức, đại loại như vậy.
Tronglòng tôi thầm nói: Hỷ Lạc ơi, đường kiếm này rất chuẩn, bản thân huynh cũngkhông chém chuẩn như thế, có phải muội lén tập kiếm hay không? Kiếm khí nhằmđúng từ mũi chẻ xuống, nếu huynh chết, không chỉ mỗi bên một con mắt đâu, màmỗi bên còn có một lỗ mũi, ngay cả răng cũng rất đối xứng, thực sự không hềlệch chút nào.
Vậy màtôi không chết, có lẽ chính bởi người chém tôi là Hỷ Lạc.
Một hồilâu, tôi hỏi Hỷ Lạc: Ở đây có sợ không? Chúng ta chuyển tới một nơi phồn hoahơn nhé, vẫn phải tính đến ban đêm.
Hỷ Lạcnói: Không sợ đâu. Ban đêm muội có thể tưởng tượng ra lúc tươi đẹp của banngày. Vả lại, ban đêm muội ở cùng huynh, huynh đi đâu muội theo đấy. Nhà chỉcất một gian, ở đâu cũng nhìn thấy nhau được.
Tôinói: Được.
Hỷ Lạcđột nhiên run người.
Tôinói: Muội lạnh à. Huynh mua quần áo cho muội đây này.
Chúngtôi đốt lửa trại, trải qua đêm đông giá buốt.
Tôinghĩ, thực ra lửa trại có thể dập đi, bởi dường như ôm nhau đã rất ấm áp, nươngtựa nhau đã có thể sinh tồn. Song tôi cứ luôn cảm thấy mình như đang dựa dẫm,đang đối diện với người mẹ hoặc người chị của mình. Tôi nghĩ đây là cảm giácchân thực, song như vậy là có lỗi với Hỷ Lạc.
Điềunày cũng không cần thiết phải nói cho Hỷ Lạc biết. Không chia không lìa chínhlà cản giới cao nhất của tình cảm nam nữ. Chẳng qua nó chia làm nhiều loại,hoặc nhiều quá trình mà thôi. Đối với tôi và Hỷ Lạc, điều này đã không còn làquá trình nữa, mà là kết quả.
Ngàyhôm sau.
Phongcảnh bỗng nhiên trở lại với vẻ yên bình tượi đẹp. Không thể tưởng tượng nổi banđêm lại có nhiều bóng cây âm u múa máy hãi hùng. Cùng một sự vật, chẳng qua môitrường thời gian có chút thay đổi, mà đã khác nhau đến vậy. Song bất luận thếnào, có con mắt của tôi, có thanh kiếm của tôi, có sức mạnh của tôi, có conngựa nhỏ như con chó hễ gió lay cỏ động là lại kêu hí không ngừng của chúngtôi, còn có căn nhà một gian vững chải nữa, ở trong thành hay ở ngoài rừng cũngđều như nhau mà thôi.
Ngàythứ bảy. Căn nhà cuối cùng cũng cất xong. Do không có kinh ngiệm dựng nhà, nênđứng từ xa nhìn lại trông nó như một cái quẩy dài, tôi nghĩ, kể cả kẻ xấu đangđêm có tới đây, đột nhiên nhìn thấy một cỗ quan tài lớn đến vậy ở nơi khỉ ho cògáy này, chắc chắn sẽ chết khiếp. Có điều trời mưa thì làm thế nào, nước thoáttheo đường nào đây?
Hỷ Lạccó ý rằng, không cần phải nghĩ ngợi nhiều đến thế, trời mưa thì xả nước từtrong ra. Chỉ cần giường khô là được.
Tôidựng một chái nhỏ ở ngay bên cạnh thông với căn nhà để cho con Lép ở. Hỷ Lạcrất hài lòng vì việc này, cảm thấy cuối cùng thì tôi cũng coi trọng muội ấy,bởi đã coi trọng con ngựa của cô.
Hỷ Lạcnói: Mong sao trời cứ không mưa mãi.
Khôngngờ, lời nói của Hỷ Lạc lại trở thành một lời nguyền. Bấy giờ thực ra đã bắtđầu một đợt đại hạn hán.
Cuộcsống của tôi và Hỷ Lạc rất yên ổn, mỗi tuần chúng tôi đều vào thành mua rấtnhiều thức ăn mang về. Các món muội ấy nấu trước nay đều rất ngon, đây cũngchính là nguyên nhân vì sao tôi ở lại đó lâu. Tôi dần dần cảm thấy đây là cănnhà tốt nhất, còn ngoài kia là cuộc sống nhân gian lạnh giá băng buốt.
Hằngngày chúng tôi đều không có việc gì làm, nên không thể không nghĩ ra đủ thứchuyện để tiêu tốn thời gian, đây thực sự là việc làm rất thú vị. Ví dụ như cắttỉa mớ lông dài của con Lép thành muôn hình muôn dạng, bỏ ra ba tháng để dạycon Lép làm thế nào ngậm đem về những thứ chúng tôi vứt ra, chỉ hiềm không thểđích thân thị phạm dạy con Lép vẫy đuôi. Tóm lại kiểu như cho con Lép đóng cácvai khác nhau. Tôi nghĩ đối với nó, nó không hề đau khổ, còn đối với Hỷ Lạc,thì đó là niềm vui bất tận. Tôi từng đề nghị vào thành mua một con chó đem về.Hỷ Lạc kiên quyết không đồng ý, cho rằng làm như vậy là hạ thấp mức độ yêuthương đối với con Lép, làm như vậy là không có nhân nghĩa. Bởi đây là con ngựađã cùng chúng tôi trải qua biết bao nguy khó mà không hề chùn bước. Tôi chorằng, nó chẳng qua bị ép buộc, không có cách nào khác nên như vậy mà thôi.
Nơi báncon Lép cũng đã bị phá hủy ngay khi Thiếu Lâm bị tiêu diệt.
Ngoàira, hằng ngày tôi và Hỷ Lạc còn chế tạo ra các loại cạm bẫy khiến kẻ địch giảtưởng đến xâm phạm phải rơi vào khốn cảnh. Tuy nhiên việc này thực sự chẳng thúvị chút nào, ít nhất đối với tôi. Bởi lẽ Hỷ Lạc luôn đưa ra ý tưởng, và tôi làngười đã thực hiện, đại loại như việc đào một cái bẫy sâu quãng chiều cao củahai người cộng lại. Chuyện đó còn chưa nhằm nhò gì, tôi còn phải giả bộ rơi xuống,bởi Hỷ Lạc chưa từng thấy bộ dạng của một người rơi xuống bẫy trông thế nào.Song những điều này cũng không có gì đáng bàn, bởi hằng ngày muội ấy đều giúptôi làm những món ăn rất ngon, xem tôi luyện kiếm và giặt giũ mọi thứ quần áo.
Cuộcsống nhàn hạ quá cũng không hay, chúng tôi bắt đầu thi cắt cỏ chất thành haiđụn, sau đó thả con Lép ra, đồng thời đánh cược xem nó sẽ ăn đụn cỏ nào.
Tôinhận ra, dường như con người hoàn toàn không có nguyên tắc như tôi đã có mộtchút thay đổi. Có một lần, Hỷ Lạc bảo tôi đóng giả làm Lưu Nghĩa của phái VõĐang, đồng thời dắt theo con Lép. Sau đó cô nàng lần lượt đóng giả thành chưởngmôn các phái Thiếu Lâm, Phi Ưng, Nga My, Cái bang, bỏ ra ngàn vàng để mua conngựa này. Hỷ Lạc diễn cảnh đối thoại giữa những người đó.
Lúc ấytôi định nói: Họ còn lâu mới làm việc vô vị như vậy.
Songlại buộc miệng nói thành: Việc họ làm thật vô vị.
Hỷ Lạcnói: Huynh chỉ việc bán con Lép sao?
Tôinói: Không phải.
Mặc dùtrong con mắt người giang hồ, thì lúc này tôi dường như vô vị hơn nhiều.
Tôinghĩ, cuộc đời dài rộng, tự tìm được niềm vui trong đó là được. Câu nói nàydường như na ná như câu nói "cuộc đời ngắn ngủi, hành lạc kịp thời"mà rất nhiều người trong giang hồ vẫn tin theo. Có điều, đời người rốt cuộcngắn ngủi khổ đau hay ngày rộng tháng dài, vấn đề này rất có tính triết học.Song, tôi cứ đơn giản cho rằng điều này được quyết định bởi đương sự sống đượcbao lâu.
Cuộcsống tiếp diễn như vậy, cho đến một hôm thì bị xáo trộn. Tôi không nhớ lúc bấygiờ chúng tôi đang làm gì, bởi việc tôi và Hỷ Lạc làm quả thực rất nhiều, cóđiều đột nhiên Hỷ Lạc ngất lịm, ngã lăn ra mặt đất. Lúc ấy tôi rất sốt sắng,nghĩ ra rất nhiều cách để khiến muội ấy tỉnh lại. Sau đó hỏi Hỷ Lạc: Muội làmsao vậy?
Hỷ Lạcnói: Muội không biết, đột nhiên chẳng biết gì cả.
Tôinói: Chúng ta phải lập tức tới Thành Thọ đường, hiệu thuốc tốt nhất trong kinhthành khám bệnh mới được.
Hỷ Lạcnói: Muội không sao đâu, muội thấy chắc do ngồi sổm lâu quá thôi. Chúng ta phảitiếp tục sống thế này, cần tiết kiệm ngân lượng, không được lãng phí.
Tôinói: Không sao đâu, huynh có thể đi kiếm tiền.
Hỷ Lạcnói: Không được. Huynh mà đi, chắc chắn sẽ bị phát hiện, rồi lại gây nên nhiềusóng gió. Giờ ta còn không biết người bên ngoài đã nói gì về huynh.
Tôinói: Bất kể thế nào, lần sau vào thành, nhất định phải tới Thành Thọ đường.
Thờigian sau đó, Hỷ Lạc dường như luôn giả bộ rất khỏe mạnh, khi vào thành càng tỏra vô cùng hoạt bát nhanh nhẹn, khiến tôi sau khi rời thành mới nhớ đến việcphải đi khám bệnh. Hỷ Lạc cứ đùn đẩy nói, đã ra khỏi thành thì thôi. Tôi cố épkéo Hỷ Lạc tới Thành Thọ đường. Ông thầy lang vừa bắt mạch liền nói: Chúc mừnghai vị! Có tin vui rồi!
Tôi vàHỷ Lạc đều không thể tin nổi.
Tôihỏi: Có tin vui sao lại đột nhiên ngất lịm?
Thầylang nói: Không thể nào, chắc hẳn là có bệnh khác, đến giờ vẫn chưa phát tác,chưa bắt được ra, chỉ biết là có tin vui.
Hỷ Lạcquay người lại định nói với tôi gì đó, thì lại bị ngất, ngã trên mặt đất.
Tôi ômchặt Hỷ Lạc, nói với thầy lang: Mau, mau bắt mạch, bệnh phác tác rồi.
Thầylang hết sức hồi hộp, bắt mạch một hồi lâu rồi nói: Dựa vào mạch tượng của cônương này mà nói, thì là bị ngất.
Tôinói: Nói vớ vẩn, dùng mắt nhìn cũng biết rồi.
Thầylang nói: Song mạch tượng bình ổn, chứng tỏ khi hôn mê không có dấu hiệu liênquan đến tính mạng, có thể yên tâm.
Tôihỏi: Vậy cô ấy ngất là tại làm sao?
Thầylang nói: Cô nương này trước đây đã từng bị thương?
Tôinghĩ hồi lâu rồi nói: Có một lần ngã từ trên lưng ngựa xuống, xây xát không ítchỗ.
Thầylang nói: Có lập tức rửa sạch không?
Tôinói: Không.
Thầylang nói: Vậy thì khó nói rồi.
Tôinói: Rốt cuộc là làm sao?
Thầylang nói: Hiện tại chưa thể nói rõ được, phải xem đã.
Sự việcsau đó, tôi không muốn kể tường tận nữa, bởi kể là ắt sẽ nhớ lại. Tôi nghĩ,bệnh của Hỷ Lạc là do cú ngã từ lưng ngựa hồi trước. Tôi đã hứa khi đến thànhTrường An sẽ lập tức đi khám bệnh, sau đó Hỷ Lạc không nhắc đến, vết thươngcũng dần dần liền lại, nên tôi quên khuấy đi mất. Bệnh tình của Hỷ Lạc ngày mộtnghiêm trọng hơn, vô số thầy lang đều nói, căn bệnh này không thể chữa trịđược, chỉ có thể chờ tự khỏi, nếu như có thể tự khỏi. Ở Thành Thọ đường, tôikhông nhớ đã mất bao nhiêu thời gian, liên tục dùng thuốc điều trị, cho đến khingân lượng tiêu hết sạch, song vẫn không thấy có gì khởi sắc. Hỷ Lạc gắt gỏngđòi về căn nhà kia, tôi đành đưa muội ấy trở về. Tôi không thể nào đi tìm sưphụ, tôi nghĩ sư phụ chắc chắn có cách, hoặc có thể nói, trong giang hồ nhấtđịnh có thần y. Lúc ấy tôi thà tin rằng võ lâm không chỉ là chốn ám khí hayloạn xạ, mà còn là nơi có thần y cứu đời.
Tuynhiên, tôi không thể bỏ một mình Hỷ Lạc ở lại nơi này, đặc biệt là về đêm. Điềunày có nghĩa bất kể đi đâu, cùng lắm tôi chỉ có thể đi vào ban ngày.
Tôi khôngbiết rốt cuộc Hỷ Lạc sẽ trở nên thế nào, cuối cùng liệu có chết không, hay sẽchết đột ngột.
Hỷ Lạcluôn tỏ ra rằng mình còn có thể cạo lông cho con Lép, song muội ấy đã không thểxuống giường đi lại được nữa. Tôi nghĩ bụng, mọi thứ tên đời này đều phải hoàntrả, tỉ như việc lúc này đến lượt tôi nấu cơm. Tôi có thể tưởng tượng ra tôinấu khó ăn đến mức nào, nhưng Hỷ Lạc lại ăn rất nhiều, vượt hẳn lẽ thường. Tôinghĩ, người ốm đều rất chán ăn. Tôi hỏi Hỷ Lạc: Muội rất đói à?
Hỷ Lạcnói: Không phải đâu.
Tôihỏi: Vậy tại sao muội ăn nhiều thế?
Hỷ Lạcnói: Muội không đói, nhưng con của huynh đói.
Tôinói: Muội thấy, sau này huynh phải làm gì?
Hỷ Lạcnói: Huynh nói gì cứ như lời trăng trối thế. Muội nghĩ, sắp sinh em bé rồi nêncơ thể suy nhược quá thôi. Thực ra muội vẫn có thể đi lại, nhưng có nhiều việcmuội đã không thể nhớ rõ nữa rồi, cái bẫy mình đào ở chỗ nào, muội sợ đi linhtinh sẽ rơi xuống, làm tổn thương tới…
Tôinói: Thế này nhé, bây giờ huynh sẽ đưa muội tới Trường An, đầu tiên cứ ở ThànhThọ đường đã, sau đó huynh sẽ vào cung tìm, muội có nhớ sư huynh không, huynhđã từng nói với muội, sư phụ cũng từng nói đấy, huynh ấy đã là vua rồi. Trongcung có thái y, chắc chắn chữa được bệnh. Việc này không thể kéo dài nữa, chúngta đi ngay thôi.
Hỷ Lạckhông nói lời nào.
Một hồilâu, Hỷ Lạc hỏi tôi: Huynh nói xem, đứa bé tên là gì?
Tôinói: Huynh nghĩ nếu là gái thì vẫn gọi là Hỷ Lạc.
Hỷ Lạcnói: Làm gì có chuyện thấy tên hay cứ dùng mãi như thế, sau này thì chẳng rõ aivào với ai, trừ phi chỉ còn lại một người. Huynh có muốn dạy dỗ con nó cái gìkhông?
Tôinói: Dạy nhiều thứ lắm, ba người sống bên nhau, sau này nhà phải nới rộng ra.Muội là phiền phức nhất đấy, không được làm thêm một gian, muội xem, chỉ đànhnới rộng ra thôi, nhưng huynh vẫn chưa nghĩ ra phải nới thế nào.
Hỷ Lạcnói: Muội có phiền phức đâu, muội chuyển ra ngoài ở, trong nhà vẫn chỉ có haingười.
Tôi nói:Muội chuyển ra đâu?
Hỷ Lạchỏi: Nhà mình còn bao nhiêu bạc nhỉ?
Tôinói: Còn nhiều.
Hỷ Lạcnói: Sau này huynh thế nào?
Tôinói: Đợi muội khỏi rồi tính.
Hỷ Lạcnói: Muội đau bụng.
Tôinói: Chắc không phải sắp sinh chứ?
Hỷ Lạcnói: Vẫn chưa đến lúc, huynh sốt sắng thật đấy, nếu không đẻ ra được, huynh hãydùng kiếm, không được dùng thanh kiếm kia đâu, nhằm vào bụng muội…
Tôinói: Muội nói gì vậy hả. Muội cứ nằm xuống đã, để huynh nghĩ cách xem.
Hỷ Lạcnói: Huynh có bao giờ có cách đâu.
Tôinói: Cái lọ nước muội ăn trộm lần trước đâu, cái lọ ở sơn trang của Vạn Vĩnhấy.
Hỷ Lạcnói: Muội không ăn trộm. Muội cầm cho huynh, muội sợ huynh trúng độc.
Tôinói: Đến giờ huynh có trúng độc đâu. Muội cất ở đâu rồi?
Hỷ Lạcnói: Ở dưới gầm giường.
Tôi cúixuống gầm giường nhìn, phát hiện ra có không ít đồ, tôi hỏi: Toàn là những thứgì thế, chắc không phải muội lấy trộm trên phố chứ?
Hỷ Lạcnói: Muội chưa từng trộm đồ. Đó đều là những thứ muội lén mua về cho huynh mỗikhi vào thành.
Tôinói: Là những thứ gì vậy?
Hỷ Lạcnói: Huynh không hiểu đâu, là những thứ dùng để may quần áo.
Tôinói: Sao trước giờ huynh chưa từng phát hiện ra nhỉ?
Hỷ Lạcnói: Mắt của huynh từ trước tới giờ có để ý vào muội đâu, muội ôm hàng baonhiêu thứ về huynh đều chẳng nhìn ra.
Tôi tìmthấy lọ nước đồn rằng có thể giải được mọi thứ độc, đoạn bảo Hỷ Lạc: Muội uốngđi!
Hỷ Lạcnói: Muội không uống, muội có trúng độc đâu.
Tôinói: Uống đi! Nghe lời nào! Nếu thứ này không có tác dụng, huynh sẽ đưa muội đigặp thái y.
Hỷ Lạcnói: Không uống, lọ này về sau có thể đề phòng bất trắc, huynh bất cẩn nhấttrần đời, nếu khi đào bẫy mà bị rắn cắn thì có thể dùng ngay. Lại có thể bán đimột nửa, nếu nhà hết bạc.
Tôinói:Hỷ Lạc, uống đi mà!
Hỷ Lạcbấy giờ mới không nói nữa, uống vào một chút.
Tôinói: Sau này, hằng ngày đều phải uống. Muội cảm thấy thế nào?
Hỷ Lạcnói: Muội vốn dĩ chẳng sao hết, chẳng qua yếu người, chắc tại nó khỏe quá.
Tôinói: Ai cơ?
Hỷ Lạcnói: Huynh thật ngốc. Đợi khi muội khỏe lại, huynh vẫn chỉ có thể làm các côngviệc cơ bắp, như đào bẫy, nhổ cỏ, chẻ củi thôi. Nhưng mà bụng muội hơi đau.
Tôinói: Huynh đưa muội đi tìm thái y.
Hỷ Lạcnói: Muội thấy huynh vui là muội vui, thấy huynh buồn, muội cũng sẽ buồn, nhưngmuội chưa nhìn thấy huynh buồn bao giờ. Chắc huynh là người chưa bao giờ buồn.Thiếu Lâm chết hằng bao người mà huynh cũng không buồn, trong khi muội đã rấtnhiều lần khóc trộm.
Tôinói: Bởi họ là những người không liên quan đến huynh.
Hỷ Lạcnói: Muội rất buồn. Nhưng huynh chưa bao giờ buồn lại là việc hay, ít nhất làtrong ký ức của muội, huynh chưa bao giờ buồn dù chỉ một lần, điều đó chứng tỏhuynh vẫn rất khác người, hì hì, huynh nói xem, nếu muội chết, huynh có buồnkhông?
Tôi xoađầu Hỷ Lạc nói: Huynh đã buồn trong một thời gian rất dài rồi.
Hỷ Lạcnói: Vậy sao muội không nhìn ra nhỉ?
Tôinói: Huynh không thể hiện ra thôi.
Hỷ Lạcnói: Huynh không thể hiện ra tí nào sao?
Tôinói: Đúng thế. Trong những tháng ngày này, huynh rất sốt ruột.
Hỷ Lạcnói: Sốt ruột gì chứ?
Tôinói: Không sốt ruột gì cả, huynh nói nhầm. Muội sẽ từ từ khỏe lại thôi.
Hỷ Lạcnói: Muội cũng nghĩ kỹ rồi, huynh vào cung tìm gặp sư huynh đi, nhờ huynh ấyđưa một thái y tốt tới. Huynh đi ngay bây giờ đi.
Tôinói: Hỷ Lạc, muội không sao đấy chứ?
Hỷ Lạcnói: Muội muốn chóng khỏi bệnh.
Tôinói: Được rồi. Huynh đi đây. Nhưng giờ đã là đêm rồi.
Hỷ Lạcnói: Không sao cả, muội không sợ gì hết.
Tôinói: Muội đợi huynh nhé, huynh cưỡi con Lép đi, như vậy nhanh hơn, quay về cũngnhanh. Kiếm để lại đây cho muội.
Hỷ Lạcnói: Vâng. Lần này muội sẽ không chém loạn lên nữa.
Tôinói: Huynh sẽ về ngay.
Nói đoạn,tôi liền quay người đi.
Hỷ Lạcnói: Đợi đã.
Tôidừng lại hỏi: Sao vậy?
Hỷ Lạcnhìn tôi nói: Con Lép chân ngắn bẩm sinh, huynh cưỡi nó cẩn thận đấy!
Sau khigật đầu đồng ý tôi liền lập tức khởi hành, cưỡi trên lưng con Lép.
Cònchưa tới Trường An, tôi đã dần dần cảm thấy có điều bất thường. Tôi cảm thấy HỷLạc đang điều tôi đi chỗ khác. Tôi lập tức quay lại khu rừng, thấp thoáng nghethấy tiếng trẻ con khóc. Tôi nghĩ, chẳng lẽ Hỷ Lạc ngại sinh con trước mặt tôi?
Sau khiHỷ Lạc chết, tôi không quay lại căn nhà đó nữa. Tôi luôn cảm giác có một tiếngnói cứ vang vọng, bảo rằng, thanh kiếm của ngươi lần đầu dính máu phụ nữ, chắcchắn còn sắc bén hơn nhiều so với lúc trước. Bấy giờ tôi muốn một đao giết chếtcon Lép, bởi nó là kẻ bầu bạn Hỷ Lạc yêu quý nhất, nhưng tôi nghĩ Hỷ Lạc có lẽhy vọng nó ở lại cuộc đời này. Vả lại tôi cảm thấy, tôi mới là người bầu bạn HỷLạc yêu quý nhất, muốn giết thì phải giết bản thân tôi.
Tôitrông thấy đệm lót giường đầy những máu, liền nói: Đúng là số kiếp khó tránh.
Tôi tinlời này là ý nghĩ vừa nhen nhúm trong đầu tôi.
Hỷ Lạckhiến tôi rất khó xử. Trong số những điều muội ấy tận mắt nhìn, tôi từ đầu chícuối chưa từng vì bất cứ việc gì mà đau khổ đến mức muốn chết, giờ Hỷ Lạc đểlại cho tôi một gánh nặng, khiến tôi không thể không tiếp tục sống trong cáithế giới ngu xuẩn này.
Khônggiống như tôi nghĩ, tôi vẫn nhớ tôi đã chôn Hỷ Lạc ở đâu. Nơi đây sẽ là chốnkinh khủng nhất trong ký ức của tôi, tôi quyết định cả đời này sẽ không quaylại nơi này nữa, quãng đời còn sống quyết không trở lại thăm nom. Bởi tôi tinrằng, Hỷ Lạc đã không còn ở đây từ lâu rồi. Chúng tôi thì sớm muộn cũng sẽ lạicùng nhau cạo lông cho con Lép. Chẳng qua tôi cần phải hoàn thành một số việc.Những việc này không phải ân oán giang hồ, mà chỉ là việc nuôi con cho lớn.
Năm ấy,tai họa dần qua đi trong mùa đông. Tôi vẫn không tới thăm sư phụ và cũng khôngquay trở lại chùa lần nào, bởi tôi không muốn nhắc tới Hỷ Lạc. Tôi nhìn thấymột tờ cáo thị của sư huynh, nói rằng, trẫm muốn thiênhạ hưng thịnh, nên cần thiên hạ một lòng. Bất kỳ đảng phái nào, trừ các đệ tửThiếu Lâm chính thống từ hạng trung cấp trở lên, còn lại nhất loạt thanh trừ,tất cả bang phái xóa bỏ danh xưng, quy cả về minh chủ được bầu là Vạn Vĩnh,giang hồ liên minh, sáp nhập vào quân đội.
Tôinghĩ, điều này có nghĩa là triều đình muốn nhân lúc những kẻ du thủ du thựcngoài kia đang đói ăn, tiêu diệt luôn một thể.
Tôi gặpVô Linh một lần, tại Trục thành. Chúng tôi lại cùng ở một nơi và cùng muốn giếtmột người. Tôi hỏi: Ngưỡng vọng đại danh đã lâu, chẳng phải tiền bối đã rửa taygác kiếm rồi sao?
Ông tanói: Chớ hỏi nhiều.
Tôinói: Tôi phải nuôi cả nhà, để tôi xách đầu hắn về nhé!
Vô Linhnói: Được, quả thực ta rất ngứa mắt, muốn lấy tính mạng hắn. Nếu ngươi có thểđem đổi ra tiền, vậy thì cho ngươi.
Tôinói: Đa tạ!
Vô Linhnói: Ngươi phải để ý đến kiếm của mình, kiếm rất tốt đấy.
Tôi sờvào người, ngỡ ngàng hỏi: Tiền bối lấy ra lúc nào vậy?
Vô Linhnói: Chớ hỏi nhiều. Giang hồ rộng lớn, ngươi chỉ là một phần nhỏ thôi.
Nóiđoạn liền moi ra một tờ ngân phiếu nói: Đây là tiền mừng tuổi cho người thân bénhỏ của ngươi. Mà mộ của phu nhân rất bẩn rồi, ngươi phải đến dọn dẹp đi. Mọiviệc không thể né tránh được đâu.
Sau đóchúng tôi không còn cơ hội gặp lại.
Tôi ởtrong trà lâu ở Tuyết Bang. Lưu Nghĩa tìm thấy tôi, nói: Người trong giang hồđều biết, hắn là sư huynh của các hạ,vậy mong các hạ tới khuyên hắn một lời.Nếu không thì thế này, anh em trong các bang phái chúng tôi đã bàn bạc rồi, chỉcần các hạ có thể nhân khi nói chuyện với hắn, liền đâm một dao cho hắn chết,chúng ta trong ngoài kết hợp, thay triều đổi đại luôn, các hạ lên làm vua, tôivẫn làm tiểu bang chủ của tôi thôi.
Tôinói: Tại hạ không làm vua nổi đâu. Huynh đài cũng không làm được. Tại hạ khôngcó cách nào cả. Tại hạ tới đây để ngắm Tuyết Sơn, vừa vặn gặp huynh đài. Vừakhéo là hai người. Ha ha. Không ngờ lại là huynh.
LưuNghĩa nói: Làm vua, có rất nhiều của báu, rất nhiều đàn bà, các hạ muốn có gìlà có thứ đó, chứ làm sao bắt các hạ phải diễn gì cho được. Chỉ có việc nàythôi, chúng ta cứ từ từ bàn bạc.
Tôinói: Không bàn gì cả.
LưuNghĩa nghiến răng nói: Tôi biết, phu nhân các hạ chết đã gần một năm rồi. Tôiđã ngắm cho các hạ một cô rồi, cứ yên tâm, cô này cách đây mấy bữa, hồi còn nạnđói, tôi chỉ ba cái bánh mua được, rất biết điều lại xinh đẹp, chưa bị vùi dập,các hạ xem xem, tôi dành riêng cho các hạ đấy, tôi cũng coi là tận tình tậnnghĩa đúng không?
Nóiđoạn một cô gái bị đẩy lên trên.
Tôingẩng đầu nhìn hỏi: Cô tên gì?
Cô gáichậm chạp nói: Mễ Đậu[1].
Tôinói: Sao lại tên như vậy?
Mễ Đậunói: Tôi không biết. Chắc là nguyện vọng của gia đình.
Tôichậm rãi nói: Mễ Đậu. Cũng giống như Hỷ Lạc, đều là nguyện vọng.
Cônương lại cúi đầu, chậm rãi nói: Mễ Đậu.