TrườngAn trong ký ức hồi nhỏ của tôi là một nơi rất xa xôi. Đây là lần thứ hai tôiđến Trường An, lần đầu tiên vì cuống quýt vội vàng, tâm trạng cũng hoàn toànkhác biệt, tôi dường như không cảm nhận được bất kỳ điều gì, thậm chí cũngkhông thấy nó to lớn. Song tôi luôn cảm thấy cái tên này nghe rất hay, nếu tôilà vua, tôi cũng sẽ chọn nơi có cái tên này làm kinh đô. Tôi đã quên hẳn thờigian xác thực bên ngoài, cũng may ở trong chùa tôi không có suy nghĩ gì lớnlao, đối với đức Phật cũng không sùng kính quá mức, dường như dửng dưng với mọithứ diễn ra. Mấu chốt vấn đề là ở phía sư phụ tôi, ông đã sai lầm khi quá nuôngchiều tôi, cho tôi một pháp danh quá tuyệt vời. Người cũng nhân được sự đãi ngộnhư tôi chính là sư huynh Thích Không. Tôi và huynh ấy chẳng qua bị cạo trọc màthôi, còn mọi thứ khác đều được phát triển theo chiều hướng lãng tử. Vậy nêntôi luôn rất cảm kích trước sư phụ, nhưng việc gọi là báo đáp Thiếu Lâm thực rahoàn toàn là nhằm báo đáp sư phụ mà thôi
CònTrường An, đích thị là một nơi xa xôi, bởi hồi nhỏ tôi không hiểu đám người ấyrốt cuộc đang làm gì. Bất kể quốc sự ra sao, phải thả lỏng thế nào, tôi luônđặt mình vào hoàn cảnh một người đàn ông, xung quanh có hàng trăm cô gái sắcnước hương trời và nghĩ, trước hoàn cảnh như vậy chàng ta có thế làm gì, dù nghĩthế nào kết quả vẫn là: chẳng thể làm gì được, ngoài việc làm “chuyện ấy”.
Đóchính là vị vua của một nước, ông ta sẽ chọn ra một người trông bắt mắt nhấttrong cả mớ các cô con gái của những tay máu mặt khác họ để phong làm chínhcung hoàng hậu, cả năm may ra gặp được một đêm, có lẽ vì người ta khá trongtrắng, ít làm chuyện phòng the, cho nên được suy tôn là mẹ của một nước, là mẫunghi thiên hạ, tức là được đặt ra cho mọi người trong thiên hạ ngắm nhìn, vợ cảkhông được yêu chiều bằng vợ bé, cho nên ta làm một tấm gương, như vậy chẳngcần phải tranh giành gì nữa, mà cũng chẳng tranh được với người ta, cứ ngấmngầm chơi xấu là được.
TrườngAn nổi tiếng ở sự phồn hoa diễm lệ, những người phụ nữ ra đường làm việc mà tacó thể trông thấy không phải bán rau thì là bán thân, cũng không cứ bán rau thìcao quý, bởi nếu đặt một số phụ nữ cạnh nhau, bạn sẽ cảm thấy vài người trongsố đó chỉ có thể đi bán rau mà thôi. Nghe nói, Trường An có hơn 300 điểm buônphấn bán son lớn nhỏ, đó là biểu tượng của một đất nước phát triển tới đỉnhcao, chẳng trách những nơi ông hoàng đế vi hành dạo này càng ngày càng gần lại.
Tôi vàHỷ Lạc vừa bước tới cổng thành liền sững người kinh ngạc. Hỷ Lạc nói: Nơi nàyhoành tráng hơn Trục thành bao nhiêu.
Tôinói: Đúng thật, muội xem cái lầu kia, nếu ở Trục thành thì nó là tòa lầu tonhất rồi đấy.
Tôitiến lại gần xem xét thì phát hiện ra đó chỉ là cửa khẩu, tức là nơi làm một sốthủ tục ra vào thành. Con Lép được chúng tôi mang theo từ tiểu trấn dưới chânchùa Thiếu Lâm, chưa từng đi đây đi đó, nhìn thấy cảnh vật này tự dưng đứng imkhông nhúc nhích. Tôi lại muốn tung cho nó một cước vào mông, sau cảm thấy làmnhư vậy đúng là tác phong quê mùa, đáng ra nên cầm một chiếc quạt trong tay,văng nhẹ dây cương, dù tự biết rằng lôi được nó đi khổ sở biết chừng nào.
Hỷ Lạcnói: Oa! Huynh xem, rộng quá thể, đi bao lâu mà vẫn chưa trông thấy cổng thànhbên kia nhỉ.
Tôinói: Muội nghĩ xem, muội định đi đâu chứ?
Hỷ Lạcnói: Vạn Vĩnh đại ca nói rồi, trong thành Trường An có rất nhiều cửa hiệu kinhdoanh của huynh ấy, còn có cả quán trọ nữa, chúng ta có thể tìm tới đó xem sao.
Tôinói: Làm phiền người khác không hay ho gì đâu.Trong tay chúng ta cũng có khôngít tiền mà?
Hỷ Lạcnói: Muội nói chơi vậy thôi, nhưng chúng ta đâu thể kiếm tiền mặt được, huynhđi trên đường, muội bảo huynh muội có một bình nước giải được cả trăm thứ độc,huynh có mua không? Giá một vạn lạng.
Tôiđáp: Không mua.
Hỷ Lạcnói: Vậy đấy, ngay đến huynh, một người chưa hề lõi đời mà còn không mua, vậycó ai mua đây?
Tôinói: Vậy cứ giữ lại đi, cùng lắm huynh đi làm ít việc lặt vặt.
Hỷ Lạcvội nói: Không cần, trên đời này huynh và muội to nhất, không cần ai quản lýchúng ta hết.
Tôinói: Vậy muội nói xem cần phải làm gì?
Hỷ Lạcnói: Cứ tìm một nơi trọ lại đã, sau đó ăn uống rồi nghĩ cách xem, mà còn phảitìm tóc cho huynh nữa. Y phục của huynh cũng không ổn, muội muốn hóa trang chohuynh giống một sát thủ.
Tôihỏi: Sao vậy?
Hỷ Lạcđáp: Trang phục sát thủ trông đều đẹp cả.
Tôinói: Tay Vô Linh mà đến chắc chắn sẽ cuỗm muội đi mất.
Hỷ Lạcnói: Không thể nào, huynh không hiểu đâu, muội sẽ lột hắn ra.
Tôihỏi: Sao làm vậy?
Hỷ Lạcđáp: Quần áo của hắn chắc chắn rất đẹp, ta sẽ không phải bỏ tiền mua. Huynhnghĩ xem, giống như hắn tốt biết bao, sau khi biến mất, hắn chắc chắn sống rấtvui.
Tôinói: Tiếng tăm của hắn lừng lẫy, cho nên muội cảm nhận được sự biến mất củahắn. Chúng ta không tên không tuổi, có chạy loạn xạ khắp nơi cũng chẳng ai nhậnra sự xuất hiện của chúng ta.
Hỷ Lạcnói: Nói vậy chưa chắc, huynh ngẫm xem, dọc đường có bao người muốn giết chúngta. Huynh đã quên hai tên trong tửu quán rồi sao, báo hại muội ngã từ trên lưngngựa xuống.
Tôi đãquên bẵng việc khám bệnh cho Hỷ Lạc, giờ vội hỏi: Vết thương trên người muộithế nào rồi?
Hỷ Lạcnói: Muội cảm thấy không sao đâu. Chúng ta không cần đến hiệu thuốc nữa. Aibiết phải nán lại đó bao lâu, đỡ được việc gì hay việc nấy.
Tôinói: Không được, phải đi. Ngộ nhỡ mưng mủ rồi viêm tấy thì huynh biết ăn nóithế nào.
Hỷ Lạchỏi: Huynh ăn nói với ai?
Tôinói: Muội không có cha mẹ, sự thực thì chẳng phải ăn nói với ai cả.
Hỷ Lạcnói: Đừng nói chuyện này nữa, người huynh muốn tìm đâu?
Tôihỏi: Ai cơ?
Hỷ Lạcnói: Cái người có thể biết tất cả mọi việc ấy.
Tôinói: Ối! Huynh quên mất. Ngày mai đi tìm vậy!
Hỷ Lạcnói: Huynh không cảm thấy dường như sư phụ đã trao cho huynh một nhiệm vụ rấtlớn ư?
Tôi lắcđầu.
Hỷ Lạcnói: Huynh không cảm thấy sự việc cấp bách hả?
Tôi lắcđầu.
Hỷ Lạcnói: Vậy được rồi, chúng ta tìm chỗ trọ lại đã. Nơi đây rộng lớn thật. Mà chắcở đây không có hắc điếm chứ?
Tôinói: Không thể nào, muội xem mấy cái nhà heo hút chúng ta từng trọ cũng có vấnđề gì đâu, cứ yên tâm, có huynh ở đây, không ai ăn hiếp được chúng ta đâu.
Hỷ Lạcnói: Muội không sợ cái đó, muội sợ chúng ta ăn hiếp nhầm người khác thôi. Huynhthì cái gì cũng ăn, chẳng giống sư chút nào. Trước đây huynh còn ăn chay, giờthì... bao lâu rồi huynh chưa ăn rau ấy nhỉ.
Tôi nói:Yên tâm. Muội xem, nơi này là kinh thành mà.
Nóiđoạn, tôi cảm giác có một cánh tay thò vào túi áo mình, tôi trông thấy một đứatrẻ hơn mười tuổi lẳng lặng rút từ trong áo tôi ra một ít tiền lẻ, sau đó đingang qua tôi. Tôi vung tay tóm lấy nó, kéo ra phía trước mặt, răn đe: Tiểu tử!Ai cho phép mày làm như vậy!
Têntiểu tử chợt tái mặt, lập tức quỳ sụp xuống nói: Sư phụ! Đệ tử có mắt khôngthấy núi Thái Sơn, lỡ tay phạm tới bề trên.
Tôinói: Ý ngươi là sao?
Tiểu tửđáp: Con là đứa nhanh tay nhanh chân nhất trong bang, chân tay của người cònnhanh hơn chân tay con, vậy nên người đích thị là sư phụ của con.
Tôinói: Nói láo nào. Ta là người tốt.
Tiểu tửnói: Con cũng là người tốt mà, con không làm quan, con kiếm ăn dựa vào sứcmình, sao lại coi con không phải người tốt cơ chứ?
Tôinói: Cũng đúng. Nhưng suy cho cùng, trộm cắp là việc không tốt. Ta giao ngươicho quan nhé!
Tiểu tửnói: Ấy chớ, xin người chớ có làm vậy, bao năm nay con chưa từng lỡ tay lầnnào, việc này mà đồn ra, sau này con không được làm bang chủ mất.
Tôinói: Bọn các ngươi ăn trộm mà cũng có bang hội à?
Tiểu tửđáp: Vâng ạ. Bang của bọn con nhỏ, có mười mấy người thôi. Thiên hạ thái bìnhquá ấy mà, ai cũng lập bang hội. Lần trước hai đại môn phái Thiếu Lâm và VõĐang quyết đấu với nhau, con cũng đi xem đấy, trận ấy phải nói là quá tuyệt,hai người đều chưa nhúc nhích, một người dùng nội công đã đẩy người kia ngãxuống rồi, lợi hại thật, đúng là người luyện tập có khác, mọi người đều bảophải luyện hơn hai trăm năm mới được như vậy, chính cái người của Võ Đang đấy,nghe nói sau khi luyện bốn trăm năm, đột nhiên anh ta cải lão hoàn đồng, lúc ấyliền có nội lực. Người của Thiếu Lâm thì không ổn, nghe nói mới luyện được haitrăm năm, nội lực kém hơn, lúc ấy con đang đứng phía dưới, cảm thấy cơ thể runglên, cả người như bị hút về phía trước. May mà con tóm lấy thằng Vương béo giếtlợn đứng trước mặt. Con cũng lén cùng mấy anh em luyện tập, sư phụ nói xem, haingười còn chưa chạm vào nhau, chân tay cũng chưa nhúc nhích chút nào, làm saomà đẩy người ta ngã xuống được nhỉ, con và mấy anh em cũng nín hơi thử, xem cóphóng được nội công không, kết quả mẹ kiếp, con đánh tuột cả rắm.
Tôinghe mà mắt tròn mắt dẹt.
Tiểu tửtiếp tục nói: Lần ấy con muốn bái người phái Võ Đang kia làm sư phụ, muốn luyệnnội công, trông thấy cô nàng nào khả dĩ thì hút cô ta lại. Thiếu Lâm không chịuthua, nhưng cái chiêu họ sử dụng quá thất đức, không cho người ta xuống khỏinóc nhà chứ. Con ngày nào cũng đứng trước cửa Di Xuân các ngước nhìn, ngước đếnvẹo cả cổ. Con cứ nghĩ người kia thế nào cũng phải vận công. Ai ngờ từ đầu chícuối đều không vận, chắc bận trước vận lực quá nhiều, nên lần này không phát ranổi nữa. Kết quả là sau một ngày không thấy người đó đâu, cứ tưởng người tadùng khinh công biến mất, ai ngờ sau đó hay tin, mẹ kiếp, hắn bị chết đói.
Hỷ Lạccũng mắt tròn mắt dẹt.
Tiểu tửlại nói tiếp: Thôi không nhắc nữa, trong lòng con thật sự rất khó chịu, ngườita luyện hơn bốn trăm năm, thực chẳng dễ dàng gì, sao lại chết đói nhỉ. Có điềuđợt ấy Trường An rõ náo nhiệt, riêng hôm tỉ thí võ công con đã chôm được hơn batrăm lạng bạc rồi. Mọi người ai cũng ngước lên nhìn, muốn không chôm cũng khó.Hai hôm ấy, bọn lắm tiền rõ khó chịu, vì chính Di Xuân các, cái nơi chơi gáihạng nhất Trường An bị khóa trái. Con thì chưa bao giờ lai vãng tới đó. Con cònmừng thầm là khác. Hai bang hội lớn trong thiên hạ khiêu chiến, vậy là loạnthôi. Đến lúc đó con thừa cơ chôm chỉa, kiếm được hơn lúc này nhiều. Thế rồiđợi mãi đợi mãi, thiên hạ vẫn thái bình, đúng là công cốc.
Tôisững sờ một lúc mới nói: Ta cứ đem ngươi nộp cho quan đã.
Tiểu tửđó lại quỳ xuống nói: Sư phụ, dù gì thì chúng ta cũng cùng hội cùng thuyền, sưphụ không thể đẩy con vào lò lửa được.
Hỷ Lạcnói: Thôi, nộp cho quan rồi đến lúc ra tù nó vẫn ăn trộm, hà tất phải như vậy.
Tôinói: Thôi được. Ta thả ngươi.
Tiểu tửnói: Thực sự thì... thế này, con quá nhẵn mặt với thành Trường An này rồi, haivị dường như vừa mới đến, vậy thì, hai vị có vấn đề gì cứ hỏi con, con sẽ cốgắng sắp xếp ổn thỏa.
Tôinói: Vậy thì tốt. Ta hỏi ngươi, ở thành Trường An có người nào biết rõ mọi việcnhưng chưa hề có ai gặp được?
Tiểu tửkhông hề đắn đo, buột miệng trả lời: Không có.
Tôi hỏitiếp: Được rồi, vậy có mấy người kỳ nhân?
Tiểu tửđáp: Kỳ nhân, quả thực không ít. Đông thành có Vương béo giết lợn, con vừa nhắctới, người đời gọi là Vương khoái đao, một ngày nhiều nhất giết được hơn bốntrăm con lợn, mọi người đều bảo hẳn có thể sẽ được đưa vào sử sách. Nhưng sauđó, thằng Tạ béo hàng xóm không phục, một hơi giết hơn năm trăm con, Vương béonào nuốt trôi được cục giận này, nhưng ngặt nỗi không thể tìm ra được số lợnnhiều như thế để giết, thế rồi hắn điều hơn một nghìn con lợn từ tỉnh ngoài về,chém sạch trong một hơi. Thịt lợn hai hôm ấy cứ gọi là rẻ mạt, hai đồng đã muađược nửa con rồi.
Tiểu tửngẫm nghĩ, rồi nói tiếp: Phía Tây còn có một cái giếng, cái giếng đó cũng rấtkỳ lạ...
Thấytên tiểu tử say sưa kể chuyện, tôi và Hỷ Lạc cũng không muốn ngắt lời. Cuốicùng sau hai giờ chúng tôi mới nghe được một thông tin thú vị, rằng có một ônglão, không rõ tên họ, chuyên chế tạo binh khí, ông ta có một cửa hàng, cũngkhông rõ ông đã sống được bao năm, nhưng những món binh khí ông chế tạo thì nổidanh thiên hạ, thanh kiếm được gọi là Linh chính là do ông ta chế ra. Cửa hiệucủa ông cũng rất kỳ lạ, ban ngày chưa từng thấy ai lai vãng, tối đến thì chỉnghe thấy tiếng gõ nện, cũng chưa từng thấy có bóng người. Mọi người đều đồnrằng, ông ta không phải người.
Tôinói: Vậy dẫn ta tới đó.
Têntiểu tử dẫn chúng tôi đi dọc thành Trường An hoa lệ, đến một hàng rèn nằm ở gócphố. Tôi và Hỷ Lạc bước vào cửa, bên trong không một bóng người, cửa cũng chỉkhép hờ. Tôi quay người lại hỏi tên tiểu tử thì phát hiện ra thằng nhóc đã biếnmất, chứng tỏ mọi người đều rất sợ nơi này. Bạn thử nghĩ xem, nếu có một nơiluôn nghe thấy tiếng gõ nện vào mỗi tối, nhưng lại không thấy bóng người, lạinằm ở một góc rẽ trên đoạn đường phồn hoa đô hội, như thế quả thực khiến ngườita phải sởn gai ốc.
Tôi sờngắm tỉ mỉ vài món binh khí, quả là chế tác kỳ tuyệt, thiên hạ khó tìm. Tôi gọimột lúc lâu, không có ai đáp lại. Hỷ Lạc nói, dễ xử lý thôi, đoạn cầm lấy mộtmón binh khí đắt nhất, đến tôi cũng không biết tên, cứ thế bước ra ngoài. Quảnhiên chưa đi được mấy bước, trên tường có một cánh cửa ngầm mở ra. Từ bêntrong, một ông lão chậm rãi bước ra.
Ông lãonói: Các ngươi đến rồi đấy.
Tôiđáp: Tiền bối biết hết mọi việc thật không, kể cả việc vãn bối đến đây?
Ông lãonói: Ta không biết. Nhưng ta từng rèn một thanh kiếm, các ngươi chạm vào là tacó thể cảm nhận được.
Tôinói: Ồ, kiếm vãn bối chạm vào đâu ít. Xin hỏi, thanh kiếm tiền bối rèn là thanhnào?
Ông lãonói: Thanh ta rèn vốn được gọi là Kiếm vương, nhưng sau đó lại phải đổi tên.
Tôinói: Vãn bối chưa từng nghe thấy cái tên Kiếm vương, vậy thanh kiếm đó được đổitên là gì?
Ông lãonói: Sau này nghe nói được gọi bằng một cái tên đơn, không phải tên Linh thìtên Tinh, nói chung ta không nhớ rõ.
Tôi vàHỷ Lạc sững người kinh ngạc, cảm giác đây chính là người mà sư phụ bảo phảitìm.
Tôinói: Đúng rồi, thanh kiếm đó đúng là vãn bối đã từng cầm, hiện giờ cũng chínhlà thanh kiếm của vãn bối.
Ông lãonói: Ha ha, chủ nhân của thanh kiếm đó ta rất quen.
Tôinói: Người tiền bối nói đến có phải Vô Linh không?
Ông lãocười rộ, nói: Vô việc cái gì, đó là tên các ngươi tự đặt ra, hắn tên là DươngChính Cương.
Tôi vàHỷ Lạc nhìn nhau cười lớn, đoạn nói: Chắc không phải đâu, cái tên đó quá tầmthường.
Ông lãonói: Ta còn chưa có tên đây, cứ gọi ta là ông lão là được.
Tôihỏi: Vậy tại sao mọi người đều gọi hắn ta là Vô Linh?
Ông lãonói: Có thể mọi người cảm thấy cái tên Dương Chính Cương không giống tên củamột đại hiệp.
Tôihỏi: Vậy người này hiện giờ ở đâu ạ?
Ông lãođáp: Chớ nóng vội. Cứ từ từ. Các ngươi có được thanh kiếm đó chắc hẳn cũngkhông phải hạng tầm thường. Nói đi! Các ngươi tìm ta có việc gì?
Tôinói: Cũng không có việc gì, chỉ vì ngưỡng mộ tiền bối đã lâu, lại có cả lời đồnđại nữa, nên vãn bối đến thăm nom thôi.
Ông lãonói: Có lời đồn đại gì về ta nào?
Tôiđáp: Đồn rằng tiền bối chỉ rèn binh khí về đêm.
Ông lãonói: Mắt ta kém, sợ nhìn thấy ánh sáng đó mà.
Tôinói: Tiền bối xem, người ta bảo chỉ nghe thấy tiếng rèn binh khí, nhưng chưatừng trông thấy tiền bối.
Ông lãonói: Điều đó là đương nhiên, ngươi xem vừa nãy ta bước ra từ cánh cửa ngầm kia,lúc thường ta đều rèn binh khí trong đó, làm sao có ai trông thấy ta được, haha.
Hỷ Lạcnói: Ông ơi, chắc ông nói đùa ạ, những món binh khí ông treo ở ngoài này, chưatừng có ai đến mua, trong khi chúng lại tốt như thế, vậy chắc hẳn phải có lailịch.
Ông lãotrả lời: Không phải đâu, do binh khí của ta bán quá đắt đó thôi.
Tôinói: Chắc chắn tiền bối nói đùa rồi. Trông tiền bối cao thâm như vậy mà...
Ông lãocười lớn, đoạn nói: Ta thì cao thâm cái nỗi gì, tính ta rất thích chơi bời, nếumắt ta không kém thì ta ra ngoài từ lâu rồi. Mấy năm trước ta còn đến chơiThiếu Lâm nữa là. Có thằng nhóc con sao chép đồ của ta, nhưng kết cuộc ta lạibị thua kiện. Chúng muốn bêu rếu ta ngoài đường nữa chứ, ta thấy trò ấy chẳngvui nên chuồn luôn.
Tôi vàHỷ Lạc sững sờ thốt lên: Thì ra người đó là tiền bối!
Ông lãocũng sững sờ thốt lên: Thì ra người đó là ngươi!
Tôi vàHỷ Lạc vội xua tay, nói: Người đó không phải vãn bối, không phải vãn bối, mà làsư huynh của vãn bối, hồi ấy sư huynh rất thích tự làm ra các món đồ cho mình,còn chưa hiểu biết gì, xin tiền bối chớ để bụng.
Ông lãonói: Ta để bụng làm gì, việc gì cũng để bụng, liệu ta có sống lâu đến thế nàykhông?
Tôiđáp: Chí phải, chí phải, nói ra, cũng phải rất lâu rồi vãn bối chưa gặp sưhuynh mình, song sự việc lần ấy khiến sư phụ rất tức giận, bảo là đã mạo phạmđến tiền bối đây. Cũng may võ nghệ của tiền bối cao cường, hôm đi diễu phố đãhô hoán bão cát, sau đó mất tăm.
Ông lãonói: Ta nào có võ nghệ cao cường gì đâu, chẳng qua rèn binh khí đã lâu năm, mấycái thứ còng chân còng tay của các ngươi, đều do ta cải tiến ra cả, trước khitới ta đã chuẩn bị một chiếc chìa khóa vạn năng, đang đắn đo tìm cách mở khóa,bất tình lình bão cát ập tới, thế là ta chuồn thôi.
Tôinói: Tiền bối nói đùa rồi.
Ông lãotrỏ tay vào Hỷ Lạc nói: Đây là cô nàng của ngươi đấy hử?
Tôiđáp: Dạ vâng, vãn bối và cô nương này cùng nhau tới đây.
Ông lãonói: Các ngươi không phải từ chùa tới đây sao?
Tôinói: Việc này nói ra rất phức tạp. Thế này đi, chúng ta hãy tìm chỗ cùng ngồixuống nói chuyện.
Ông lãonói: Đợi trời tối đã, đợi trời tối đã. Nào, để ta thử binh khí cho ngươi!
Tôiđáp: Vãn bối không mang theo nhiều tiền đâu.
Ông lãocả cười nói: Thằng nhóc ngốc nghếch, ta bán đắt là vì ta không muốn bán, xemngươi có sử dụng được không thôi.
Nóiđoạn, ông lão liền cầm một món binh khí trông rất quái lạ đặt vào tay tôi.
Tôinói: Thứ này, thưa tiền bối, sư phụ vãn bối vẫn chưa dạy cách sử dụng binh khí.
Ông lãonói: Hả? Thế ngươi cầm thanh kiếm Linh để chẻ củi à?
Tôinhìn Hỷ Lạc, sợ cô nàng buột miệng nói ra chúng tôi định đem chẻ củi thật.
Ông lãonói tiếp: Tuy nhiên, Linh cũng chẳng có gì đặc biệt, ngươi xem!
Nóiđoạn liền mở một chiếc tủ ra.
Trongtủ có hơn hai chục thanh kiếm.
Ông lãonói: Ngươi xem, thực ra đều như nhau. Ngươi thích, ta tặng ngươi mười thanh.
Hỷ Lạcnói: Vậy tốt quá, không cần phải chi ngân lượng để chuộc kiếm lại rồi.
Ông lãocả kinh thất sắc: Sao, các ngươi đem kiếm đi cầm cố sao?
Tôi vộinói: Không phải, không phải. Không phải thực sự đem cầm cố, mà là do dọc đườngcõng Linh, người truy sát vãn bối quá nhiều, nên đành phải gửi vào một cửa hiệucầm đồ, dù sao cũng không có ai ngờ rằng thanh kiếm mà thiên hạ tranh đoạt lạilưu trong cửa hiệu cầm đồ.
Tôisuýt nữa định nói tiếp: Nhưng xem tình hình hôm nay, chắc không cần phải chuộcvề nữa.
Ông lãonói, còn nhiều, nhiều thứ nữa, ta làm ra nhiều thứ lắm, toàn những thứ ta khôngmuốn người khác sử dụng. Thanh kiếm Linh ngươi thấy dùng thế nào?
Tôiđáp: Rất tốt, rất nhạy. Món đồ rất tốt, mọi người đều tranh giành nhau.
Ông lãolại nói: Lại đây, ngươi thử múa vài đường, ta cho ngươi cái này.
Tôinói: Thưa tiền bối, vãn bối thực rất hổ thẹn. Vãn bối không biết dùng, songkiếm của tiền bối không thể sát thương được vãn bối.
Ông lãonói tiếp: Thật vậy sao? Ồ, ngươi luyện Đồng nhân đại pháp sao, ha ha, khôngsao, nếu ngươi luyện Đồng nhân đại pháp, loại kiếm thông thường có thể khôngsát thương được, nhưng kiếm của ta thì được, kiếm của ta chém người thường nhưcắt đậu phụ thôi, ngươi từng luyện phép mình đồng, thì có khác biệt một chút.Giống như chém đậu phụ già vậy.
Tôi trảlời: Không phải vậy.
Ông lãonói: Không phải cái gì, nào, ta trói ngươi lại, ngươi có dám thử không?
Tôiđáp: Vãn bối không có ý đó. Vãn bối có tài lẻ khác.
Ông lãonói: Tài gì nói mau.
Tôiđáp: Vãn bối có thể bắt được ám khí.
Ông lãonói: Sao ngươi lại miêu tả mình như mấy con vật trong đám mãi nghệ trên phố thếnhỉ, ồ, ngươi có thể bắt được ám khí, vậy ngươi có thể chui qua vòng lửa không?
Tôiđáp: Vãn bối không có ý đó. Chúng ta có thể thử xem sao.
Ông lãonói: Tuổi trẻ đúng là tuổi trẻ, chưa nói được mấy câu đã đòi thử rồi.
Tôiđáp: Nếu không vãn bối thực sự rất khó nói rõ.
Ông lãonói: Như thế này đi, ta sợ sát thương ngươi, nên dùng thứ làm bằng gỗ nhé,ngươi làm khó ta quá, ta già cả thế này rồi.
Ông lãochậm rãi cầm một thanh kiếm làm bằng gỗ từ trong phòng ra, tôi trộm nhìn, pháthiện ra thanh kiếm này còn sắc bén hơn loại kiếm rèn bằng sắt ngoài chợ. Kiếmsắc nhọn hay không có khi không nằm ở chất liệu, mà nằm ở chỗ nhẵn lì của nó.Thanh kiếm gỗ này quá nhẵn.
Hỷ Lạcdường như chưa từng quan tâm đến việc tôi đánh nhau với người khác, có lẽ do từtrước tới giờ tôi chưa từng thất bại, à quên, từng thất bại một lần, đó là lầngiao đấu với Vạn Vĩnh. Song mặc dù vậy, Hỷ Lạc vẫn tự kiếm được một bình thuốcgiải độc giá trị liên thành. Phải chăng Hỷ Lạc nghĩ, tôi có thể có được toàn bộsố binh khí trong căn phòng sau cuộc tỉ thí lần này, sau đó muội ấy sẽ đem tấtcả ra ngoài bán tống bán tháo, để đổi lấy một căn nhà?
Ông lãochậm rãi giơ kiếm, đồng thời nói: Bắt đầu. Tuy nhiên dường như ông không dùnghết sức, tốc độ kiếm cũng giống tốc độ của mấy tên giả làm đệ tử Thiếu Lâm quêmùa giắt đao chạy loang quăng trên phố. Tôi chẳng cần hình dung, chỉ nhẹ nhàngné qua một bên.
Ông lãokêu lên: Oái, chém trượt ngươi à.
Tôinói: Tiền bối dùng hết sức đi, vãn bối chưa dùng hết sức đâu, vãn bối cảm nhậnđược điều đó.
Ông lãonói: Được, thì dùng hết sức!
Nóidứt, ông lão cũng không dùng bất kỳ chiêu thức nào, cứ thể bổ thẳng kiếm xuống.Tôi chỉ thấy một tia sáng lóe lên, đây là lần đầu tiên trong đời tôi không nhìnthấy thực thể của binh khí, tuy đã dốc sức né tránh, song áo tôi vẫn bị chémrách toạc.
Hỷ Lạcnói: May quá, may mà vẫn chưa mua quần áo mới cho huynh.
Tôinhìn ông lão, ông lão dường như chưa mở mắt, ngay lập tức tung ra một loạtchiêu thức không rõ tên, tốc độ cực nhanh, kiếm thức cũng rất kín, nếu ở cự ligần, chắc chắn không có cách nào né được. Hai người đấu võ, phần đáng xem nhấtthực ra chính là đoạn né kiếm trong cự li gần, đó là bản lĩnh chân thực, nhấtlà khi đánh bừa, chém bừa. Giờ nghĩ lại, kiếm pháp có chiêu thức quả thực rấtngu xuẩn, kể cả khi hai người quyết đấu, anh có chiêu của anh, tôi liền cóchiêu khắc chế chiêu của anh, một người đứng đó khua kiếm dựa theo chiêu thức,một người đứng đó né kiếm dựa vào những điều viết trong sách, tất cả chỉ chứngtỏ rằng, hai người này rồ dại. Bạn nghĩ xem, nếu chém mãi không trúng người ta,sẽ khó chịu biết nhường nào. Sao không ai nghĩ ra, khi chém mãi không trúng ngườita, vốn định chém đầu họ, ta đổi sang chém một nhát ở chỗ khác, thế chẳng phảisẽ trúng luôn sao. Vậy nên tôi hoàn toàn không thể lý giải nổi tác dụng củachiêu thức. Trong khi chiêu thức mà ông lão sử dụng, hoặc có thể nói đó chẳngphải chiêu thức gì, chỉ là cách xuất kiếm của riêng ông ta, khiến tôi không cócách đối phó nào khác ngoài việc bước lùi về phía sau.
Ông lãocười ha ha hai tiếng, rồi dừng tay. Hỷ Lạc nói: Sao huynh cứ lùi lại phía sauthế nhỉ?
Tôi khẽtrả lời: Muội xem, người ta già cả thế này cũng đâu có dễ dàng gì, huynh nhườngông ấy ấy mà.
Hỷ Lạcnói: Đúng rồi, huynh hiền lành đấy.
Tôi thởphù một hơi, rồi nói với ông lão: Tiền bối xuất chiêu đi!
Ông lãonói: Lần này ta đổi sang dùng quạt.
Nóiđoạn liền vào phòng lấy một cây quạt ra, đồng thời nói: Đỡ một chiêu này! Ônglão dứt lời lập tức phóng quạt tới. Tôi có thể nhìn thấy rõ, nhưng tốc độ quánhanh, không cách nào khiến cơ thể phản ứng kịp. Tôi nghĩ bụng, lần này toirồi, tuy không hẳn là anh minh một đời, cũng chẳng hơi đâu để tâm đến điều đó,song suy cho cùng cũng chẳng thể chết bởi một nhát quạt được. Việc này sẽ khiếnHỷ Lạc nghĩ về tôi thế nào đây?
Tôinghiêng người, song thời gian chắc không đủ. Bất thình lình, chiếc quạt xòe ra,tốc độ lập tức giảm xuống nhanh chóng. Bây giờ tôi mới có thể tóm được cánquạt.
Ông lãonói: Ha ha, thế nào, cũng khiến ngươi thót tim đấy chứ?
Tôiđáp: Không sao ạ, tiếp tục đi tiền bối!
Ông lãonói: Thôi, thôi khỏi, ta đã biết ngươi là ai rồi.
Tôihỏi: Tiền bối còn biết việc gì ạ?
Ông lãotrả lời: Biết, biết hết, ta sống ngót trăm tuổi rồi, có việc gì mà không biết.
Ông lãodẫn tôi vào trong phòng, cho tôi xem tác phẩm được làm trong cả một thế kỷ củaông ta. Ông lão nói: Ta chưa từng luyện công phu gì cả, ngày ngày đều làm nhữngmón này, chân tay cũng nhanh nhẹn lên.
Tôinói: Chúng ta có thể tìm lấy một chỗ ngồi xuống từ từ nói chuyện.
Ông lãotrả lời: Được.
Chúngtôi liền tìm tới một tửu lâu gần đó, Hỷ Lạc gọi một ít đồ ăn, ông lão cất lời:Ngươi chắc chắn là tên ấy.
Tôinói:Vãn bối là tên nào ạ?
Ông lãođáp: Có một lời đồn thế này, cứ mấy trăm năm ấy, ta quên rồi, thì xuất hiện mộtngười, người này có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không nhìn thấy, cóthể nhìn rõ vật thể chuyển động với tốc độ nhanh, thậm chí có thể nhìn thấu nộitâm của người khác.
Tôi trảlời: Đúng là có chuyện đó.
Ông lãonói tiếp: Đó là nửa đầu câu chuyện, nửa sau đồn rằng, người này, rất lợi hại,song, có thể dẫn đến đại loạn. Ai mà giết được người này, người đó có thể cóđược thiên hạ.
Tôi vàHỷ Lạc đều há hốc miệng cùng lúc.
Ông lãohỏi: Ngươi có tin lời đồn không?
Tôiđáp: Vãn bối...
Ông lãonói: Ngươi xem, đồn rằng thanh kiếm Linh có thể ra hiệu lệnh cho cả thiên hạ,vậy mà ta có hơn hai mươi thanh, nhưng nào kêu gọi được ai. Một thằng ngốc, cầmmột thanh kiếm thì ra lệnh được cho ai nào.
Tôi vàHỷ Lạc đồng thanh trả lời: Vâng, đúng rồi!
Ông lãolại nói tiếp: Ngươi xem, người ta cứ đồn tay Dương Chính Cương như gì ấy, sựthực thì sao, ngươi biết không? Ngươi biết không? Hai ngươi đều không biết đâu,ta thì biết, ha ha, đó chẳng phải là lời đồn đại sao?
Tôi vàHỷ Lạc gật đầu một cách chắc chắn hơn.
Ông lãonói: Tuy nhiên, lời đồn là lời đồn, có mấy kẻ bị đồn thổi biết được chân tướngcủa sự việc đâu. Mọi người làm sao có thể biết được, vả lại người ta làm việcgì cũng đều thích đồn thổi.
Tôi gậtđầu.
Ông lãonói tiếp. Lần tỉ thí trước, đến giờ vẫn im hơi lặng tiếng. Nhưng chưa chắc đâu,có thù ắt sẽ báo thù, đến Bồ tát cũng làm như vậy, chẳng qua cách làm khác nhaumà thôi, tóm lại mọi người đều muốn xử lý sự việc sao cho trong lòng cảm thấysảng khoái.
Tôinói: Nhưng mà, hình như hội Võ Đang vẫn không có động tĩnh gì. Thực lực của bọnhọ vốn không thể đối chọi được với Thiếu Lâm.
Ông lãonói: Ngươi nghĩ thế nào?
Hỷ Lạcnói: Hội Võ Đang không dám đâu. Lần trước Thiếu Lâm đã cho tay Lưu Vân, kẻ võcông cao cường nhất trong đám bọn họ, phải chết đói rồi.
Ông lãonói: Mấy hôm trước, có người của Võ Đang tới đây, muốn mua năm trăm món binhkhí từ cửa hàng của ta. Ta không có nhiều như thế, nên bán cho họ một trăm món.Bán với giá cao. Ta đoán là dùng để báo thù.
Tôinói: Tiền bối làm vậy có thích hợp không?
Ông lãođáp: Ngươi xem, suy cho cùng, ta chỉ là người làm ăn buôn bán mà thôi.
Tôinói: Nhưng tiền bối cũng không thể bán hàng cho kẻ xấu được, ai lại vẽ đườngcho hươu chạy như thế.
Ông lãocười nói: Người tốt kẻ xấu đâu có dễ phân biệt như vậy. Không có ai muốn làmngười xấu cả, đúng không nào?
Tôiđáp: Đại để như vậy.
Ông lãonói tiếp: Nếu quả thực là như vậy, thì Võ Đang chẳng phải là không còn ai. MàThiếu Lâm các ngươi cũng chẳng tốt đẹp chỗ nào cả, chỉ là hai bang hội mà thôi,người có đông hơn một chút, ta không hơi đâu để tâm nhiều như thế, huống hồ mấythanh kiếm đó cũng chẳng giúp được gì.
Tôinói: Vậy chắc Thiếu Lâm không xảy ra chuyện gì chứ ạ?
Ông lãođáp: Đương nhiên là xảy ra chuyện rồi. Sư phụ ngươi mới là nhà tiên tri, ông tađã điều ngươi tới Trường An. Ngươi nên về xem sao.
Tôinói: Được rồi, vãn bối sẽ lên đường ngay đây.
Ông lãonói: Chớ vội chớ vội, muộn một khắc cũng không sao, ăn cơm xong đã, rồi theota.
Tôiđáp: Vãn bối quả thực nuốt không trôi, sư phụ, phương trượng và cả sư huynh củavãn bối đều ở đó.
Ông lãonói: Vậy được rồi, không ăn nữa, ngươi theo ta, ta cho ngươi một món đồ, đảmbảo hữu hiệu.
Chúngtôi quay lại nhà ông lão. Ông lão đưa cho tôi một thanh kiếm, nói: Ban nãy tabảo tặng ngươi món kia, nhưng ta thấy không thích hợp với ngươi lắm, cũng bởichẳng biết đặt đâu, đây, thanh kiếm này, không có tên, nhưng có linh tính. Nórất cùn, nhưng mỗi lần thấy máu nó sẽ nhạy hơn một chút, ta biết có người cũngnói như vậy về thanh kiếm của Dương Chính Cương, nhưng thanh đó là giả đấy.Thanh này mới là thật, chất liệu rất đặc biệt. Vả lại, thứ đặc biệt nhất khôngphải là kiếm mà là vỏ kiếm. Ngươi xem, trên bề mặt có một hình hoa sen rất nhỏ,ngươi ấn vào đây, sẽ có ám khí phóng ra từ mũi vỏ kiếm, cây trâm ấy mới là thứquý giá nhất, trong vòng năm mươi bước có thể xuyên thủng cây cột trong đạiđiện hoàng cung. Ngươi đừng có thử làm gì, ta thề rằng ngươi không tài nàotrông thấy được nó đâu. Thanh kiếm ta đưa cho Dương Chính Cương cũng có côngnăng này, tốc độ và lực đẩy đều bằng ba lần cái này. Dương Chính Cương trướcđây cũng dùng thứ này suốt, cho nên người ta mới nói hắn ra tay rất nhanh, cònchưa động thủ mà đối phương đã ngã xuống rồi. Vốn dĩ võ công của hắn cũng khôngtồi, nhưng sau này, hắn lười nhác, chỉ ưa dùng ám khí, ta cũng đến mệt, suốtngày phải bảo trì cho hắn, đúng thật là. Ta bảo hắn, Chính Cương này, ngươi thithoảng dùng kiếm đi mà, kiếm cũng rất tốt đấy chứ, nhất là kiếm khí, lúc ấy sắcbén nhất. Thôi được rồi, sau này ta sẽ kể tiếp câu chuyện về tên này, các ngươivề cho sớm đi, ta thấy tâm trí của các ngươi đã không còn ở đây nữa rồi. Nhớđấy, kiếm cần dính máu, ám khí chỉ có thể dùng một lần. Còn nữa, khi suy nghĩthì phải học cách không được nghĩ tới tiền đề, không cần biết tới điều kiện,chỉ cần nghĩ tới kết quả thôi.
Tôi vàHỷ Lạc đều ngây người tại chỗ. Bởi chúng tôi đã suy đoán quá nhiều về câuchuyện của Vô Linh – Dương Chính Cương, kết quả ai ngờ lại là như vậy. Tôi cảmtạ ông lão.
Tôi vàHỷ Lạc sốt sắng muốn quay về. Con Lép dường như đã hiểu biết hơn rất nhiều, nóđã học được cách chạy chậm. Chưa chạy được mấy bước, ông lão từ phía sau gọi:Đợi đã!
Tôi vàHỷ Lạc thúc ngựa quay lại. Ông lão móc ra một cái túi, nói: Cầm lấy, trên đườngcòn dùng. Mà nếu thấy đứa nào không đánh lại được, thì phải chạy, nhớ đấy, vớicái thằng nó cao siêu hơn mình, thì dùng tinh thần thôi không có tác dụng gìđâu.
ThànhTrường An dọc đường hoa lệ, cũng bất quá chỉ lưu lại trong khoảnh khắc. Rấtnhanh sau đó chúng tôi đã ra khỏi cổng thành, xong dường như có việc lớn xảyra, cho nên quan quân xuất hiện rất đông.
Tôihỏi: Chắc không xảy ra chuyện gì thật chứ?
Hỷ Lạcđáp: Chắc không có gì đâu, trong chùa chúng ta có hàng bao người như thế, lạitập võ hàng ngày, biết bao sư huynh có võ nghệ cao cường, Võ Đang nhãi nhép cóthể làm gì được.
Tôinói: Hy vọng là vậy.
Dọcđường thúc ngựa. Sau hai ngày thì cũng tới Trục thành. Chẳng thiết nghỉ ngơi,chúng tôi chạy thẳng tới Thiếu Lâm.
Tôicàng đi càng cảm thấy rất lạ, dường như đã xảy ra một việc tày trời nào đó. HỷLạc luôn miệng nói rằng không có chuyện gì xảy ra cả. Tôi nghĩ, thực ra ngườikhó chịu nhất lại chính là Hỷ Lạc, bởi tôi biết muội ấy cố ý làm ra điệu bộ tráingược với nội tâm mình, vậy nên hẳn càng cảm thấy khó chịu hơn. Tôi nghĩ nơitôi sinh sống hơn chục năm trời chắc chắn không còn nữa. Càng nghĩ càng chẳngdám nghĩ tiếp, lại càng không dám nói cho Hỷ Lạc biết, Hỷ Lạc cũng không nói,muội ấy chắc chắn biết rằng tình hình này không thể lạc quan cho được, dọcđường chỉ có con Lép vẫn hí hửng thở phì phò.
Thực ratừ sau trận tỉ thí võ công lần trước, mọi người đều cảm thấy thiên hạ sắp savào một cuộc hỗn loạn, thực ra hỗn loạn hay không, bá tánh không nhìn ra được,chỉ cần triều đình không hỗn loạn mà thôi. Hỗn loạn được tạo nên bởi những kẻsớm tối chỉ nghĩ đến việc thiên hạ đại loạn để rồi ta sẽ là anh hùng. Họ giả bộhành tẩu giang hồ, đồng thời ra cái vẻ hôm nay ta bước ra khỏi cửa thì sẽ khôngđịnh sống trở về, song kỳ thực thì họ vẫn sống trở về hàng ngày, điều đó thựclà nỗi bất hạnh của xã hội.
Từ mườinăm về trước, thành Trường An cấm bá tánh không được mang giắt đao kiếm, kẻ nàovi phạm sẽ lập tức bị nộp cho quan, thường thì đều bị giam năm năm. Bởi vậy đaokiếm hạng lớn về cơ bản chẳng có ai mang theo mình, những người hành tẩu gianghồ chỉ có thể giắt thứ đao kiếm nhỏ, nhưng loại nhỏ dùng rất không khoái, vảlại hoàn toàn không có khí phách hào hiệp chút nào, mỗi lần ra khỏi cửa đềukhông có cảm giác coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, mà chỉ cảm thấy bản thân mìnhnhư thể ra đi gọt táo vậy, nên mọi người có rất nhiều ý kiến về việc này. Nămnăm trước có một võ phái tên là Kim Ngưu cảm thấy thực sự không thể nín nhịnđược nữa, không thể tiếp tục giắt dao gọt táo đi lại trên đường, nếu tiếp tụchành tẩu như vậy thì sẽ thành phái Quả Táo mất, thế rồi họ muốn phá vỡ điềuluật này.
Ban đầuhọ nghiên cứu cách xông vào hoàng cung khử tay hoàng đế, sau đó đổi quốc hiệu,nhưng về sau thấy trong tay cũng chỉ có hơn trăm người, chắc chắn chưa kịp đếnhoàng cung, chỉ vác đại đao xông ra đường, cả lũ đã phải chịu tù năm năm rồi.Nghiên cứu mãi lại thấy tốt nhất vẫn nên nhẫn nhịn để khỏi tổn hại đến đại cục,quốc hiệu tạm thời chưa cần đổi, nhưng đại đao thì nhất định phải được vác rađường, một là bản thân mình sảng khoái, hai là cũng có thể coi như được nở màynở mặt với các bang phái khác. Một toán thằng ngốc nghĩ rõ lâu, cuối cùng nghĩra diệu kế, đó là tạo ra sự hỗn loạn, khiến bá tánh phải nhao nhao đòi được cầmvũ khí ra đường, bằng không sẽ không an toàn. Hô hào được nhiều tiếng nói củadân, có khi triều đình suy nghĩ lại.
Thế rồibọn Kim Ngưu phái bắt đầu hành động, chúng làm đủ mọi trò, ngang nhiên cướp bóchoặc ngấm ngầm cầm dao đâm đít người ta, rồi thì bắt cóc trẻ con, hiếp dâm congái nhà lành, đập phá chợ búa... nhưng kết cục ngoài tội danh tự ý mang theođao kiếm ra, gần như cả lũ đều bị bắt với tội danh khác, mười tên bị xử tử,những tên còn lại ít nhất bị phạt tù mười lăm năm.
Sau lầnquyết đấu giữa Võ Đang và Thiếu Lâm bận ấy, mọi người đều cảm thấy thiên hạ sắpđại loạn, ban đầu, thực ra Võ Đang đã thắng Thiếu Lâm, có thể coi là minh chủgiang hồ, nhưng cuối cùng Lưu Văn lại bị bao vây cho đến chết, việc này khôngbiết phải tính thế nào, vả lại hai phái vốn đã có nhiều ân oán, bá tánh muốn đithắp hương lễ phật, đến chùa Thiếu Lâm là thuận tiện hơn cả, vậy nên mọi ngườiđều cảm thấy Thiếu Lâm là người tốt, hơn nữa trông Thiếu Lâm thực sự không thôlỗ như hội Võ Đang và Kim Ngưu, ít ra trông cũng giống những người đã được họchành vài năm. Về phía Võ Đang, thực ra kẻ đứng đầu luôn cảm thấy hình tượng hắntrong xã hội rất tốt đẹp, hắn còn làm không ít việc thiện, giúp xây sửa nơi nàynơi nọ, song mọi người luôn cảm thấy đám đạo sĩ này bất hảo, dù nghĩ mãi vẫnkhông thể chỉ ra được rốt cuộc họ bất hảo ở điểm nào, điều này khiến Võ Đangthực sự rất tức tối.
Đứng ởgóc độ triều đình, tuy luôn ủng hộ Thiếu Lâm, song triều đình cũng không hyvọng chỉ có một mình Thiếu Lâm lớn mạnh, tuy một toán sư sãi cả ngày tụng kinhthực sự không có vẻ gì là có thể dấy quân khởi nghĩa, song bất luận thế nào, sựlớn mạnh mang tính lấn át của bất kỳ đoàn thể nào cũng đều không tốt, vậy nêntriều đình cũng ngầm giúp đỡ Võ Đang rất nhiều, ví như nạn đói hồi tôi còn nhỏ,phái Kim Ngưu vốn có hơn hai trăm tên, rốt cuộc sau nạn đói đã chết gần mộtnửa. Còn toàn thể phái Võ Đang chẳng có tên nào chết đói, chắc chắn triều đìnhđã ngấm ngầm chuyển lương thực đến cho họ.
Tuy nóinhư vậy, song mọi người vẫn không thể tự hài lòng với những gì mình có. Đặcbiệt là Võ Đang. Võ Đang ngang nhiên hay ngấm ngầm khiêu khích cũng chẳng sao,chỉ cần họ không có những hành động cụ thể. Song sau cái chết của Lưu Vân ở lầntỉ thí võ trước, Võ Đang một mực im lặng, ngay cả việc khiêu khích cũng không,điều này khiến Thiếu Lâm vô cùng lo lắng. Thiếu Lâm đã phái đi không ít giánđiệp, song họ không hề phát hiện được mảy may động tĩnh, phương trượng chê họngốc nghếch, không thấy được việc lớn từ trong những việc nhỏ nhặt, một chútdấu tích cũng không phát hiện ra. Phương trượng hận không thể tự mình làm giánđiệp, chỉ tiếc rằng ông đã quá già, vả lại khuôn mặt đặc tướng mạo của mộtphương trượng, thực không thể tưởng tượng nổi ông có thể làm được gì.
Lần nàynghe những điều ông lão nói, việc tôi lo lắng cuối cùng cũng xảy ra.
Chúngtôi ruổi ngựa chạy cả ngày lẫn đêm, cuối cùng đến dưới chân núi. Tuy nhiênđường lên núi đã bị quan quân phong tỏa. Tôi biết chắc chắn đã xảy ra đại sự,liền tiến lên phía trước xuất trình thẻ bài pháp danh, quan binh nói rằng họkhông có quyền cho người khác được vào, bất kể là ai cũng không được phép, cầnphải thông báo với cấp trên đã. Tôi nói, được rồi, vậy ngươi mau thông báo vớicấp trên đi.
Tênlính quèn lập tức gọi một chân chạy vặt lại nói: Báo với thượng cấp, báo ở đâycó một đệ tử cấp cao của Thiếu Lâm muốn vào đó xem thế nào. Có cho phép vào haykhông.
Tên saivặt lập tức chạy đi. Tôi hỏi anh lính quèn: Xảy ra việc gì vậy?
Tênlính nói: Bọn tôi cũng không lên đó xem được, tôi đoán là xảy ra đại sự rồi.
Tôinói: Không xảy ra vấn đề nhân mạng chứ? Có thấy khiêng ai xuống không?
Tênlính nói: Không thấy, võ công Thiếu Lâm của các ông lợi hại như thế, lại biếtkhinh công, đạp xuống đất một cái là bay vọt lên, hai bước là nhảy tới TrườngAn, sợ gì chứ?
Tôinói: Ừm. Vậy lúc nào thì mới được vào xem?
Tênlính nói: Đợi cấp trên phê chuẩn đã.
Tôinói: Ừm. Cấp trên của các cậu ở đâu?
Tênlính nói: Ở Trường An.
Tôi vàHỷ Lạc vội lắc đầu, nói: Vậy không ổn, không ổn, xa quá.
Tênlính nói: Không xa đâu, đi đi về về mất một ngày thôi, bọn tôi cưỡi loại ngựamới, đánh từ Tây Vực về.
Tôinói: Thế vẫn quá xa. Sư phụ và sư huynh tôi đều ở trên đó, tôi lại trông coinhững việc hệ trọng trong chùa, không cho tôi lên làm sao được?
Tênlính nói: Không sao đâu, cấp trên dặn dò như thế, tôi cũng chẳng có cách nào,tôi phải nuôi mấy cái miệng rỗng, cả nhà đều trông chờ ở bổng lộc của tôi đểđược ăn cơm, thả cho ông vào là tôi mất mạng ngay. Chi bằng hai người vào chỗnào trong trấn mà nghỉ ngơi, tôi đảm bảo, không có ai mệnh hệ gì đâu, ông xem,tôi còn chưa thấy có vị nào bị khiêng xuống nữa là.
Tôi vàHỷ Lạc bớt lo đi nhiều , chúng tôi quyết định vào trị trấn xem xét.
Đến thịtrấn, dường như đã hoang vắng đi nhiều, phần lớn cửa hàng cửa hiệu đều đóngcửa. Hỷ Lạc nói: Chi bằng chúng ta tới hiệu cầm đồ xem sao, vẫn còn thư thả mấyngày, nhưng muốn lấy lại đồ luôn cũng được, chúng ta có một chút tiền, cộngthêm số tiền ông cụ cho... Đúng rồi, ông cụ cho bao nhiêu tiền thế nhỉ, muộicòn chưa kiểm tra. Ôi, nhiều phết, nặng gớm, mình chẳng để ý kiểm tra, dọcđường phải lo nơm nớp, mệt thật đấy.
Vừa nóiHỷ Lạc vừa nhấc thử, đoạn bảo, dù gì thì cũng phải được hai mươi lạng. Mở túira xem, cô nàng há hốc mồm kinh ngạc, kêu lên: Trời ơi, là vàng! Một lạng vàngđổi được bao nhiêu bạc!
Trongđầu vẫn nghĩ về việc xảy ra trên núi, tôi buột miệng nói: Không biết.
Hỷ Lạcmoi trong túi ra, lại có phát hiện mới, nhìn qua rồi lại kêu lên: Trời ơi! Ngânphiếu. Còn có cả chữ ký của giám ngân nữa chứ. Hai nghìn lạng, chúng ta muađược nhà rồi!
Tôi nói:Sao thế được.
Hỷ Lạcchìa tờ ngân phiếu ra trước mặt tôi, nói: Huynh xem. Sau đó kéo tôi đi về phíahiệu cầm đồ.
Chúngtôi đi ngang qua một quán trọ, dọc đường mệt mỏi, không thể không nghỉ ngơi chođược, tôi và Hỷ Lạc quyết định vào ngủ một giấc ngắn để lấy lại tinh thần.Chúng tôi lập tức chìm vào giấc ngủ, đến khi trời mờ tối, cả hai mới xuất pháttừ quán trọ đi tới hiệu cầm đồ.
Đếnnơi, chúng tôi phát hiện, cửa hiệu đã bị cướp sạch, bên trong không còn một thứgì, chỉ có chủ tiệm và tay thợ vẽ đứng ngây ra trong đó.
Hỷ Lạcvội hỏi: Đồ của chúng tôi đâu?
Chủtiệm gãi đầu nói: Mất cả rồi, mất sạch cả rồi, không còn gì cả.
Hỷ Lạchỏi: Bức tranh ấy cũng mất rồi sao?
Chủtiệm lắc đầu, im lặng.
Hỷ Lạcnói: Ông phải đền cho chúng tôi!
Chủtiệm khóc lóc nói: Tôi lấy hết mọi thứ ra đền rồi, khách hàng đòi đồ gì tôicũng không có, ngân lượng cũng bị cướp cả rồi, tôi lấy gì mà đền đây?
Hỷ Lạcnói: Được rồi, ít nhất thì cũng phải đền cho chúng tôi một bức tranh.
Chủtiệm nói: Được rồi, cô cũng là người thấu tình đạt lý. Cái bọn ấy chứ!
Tôihỏi: Cửa hàng của ông làm sao vậy?
Chủtiệm nói: Võ Đang đến trả thù Thiếu Lâm, tiện thể cướp cửa hàng của tôi.
Tôinói: Sao cơ, Võ Đang? Thế lực của Võ Đang có thể đối chọi với Thiếu Lâm sao?
Chủtiệm nói: Đúng thế, có lẽ Võ Đang đến trả thù tôi, tiện thể cướp Thiếu Lâm.
Tôinói: Tình hình sao rồi, có phải ngay cả cửa chùa, Võ Đang cũng ngăn không chovào?
Chủtiệm nói: Tôi không biết, cậu không thấy quan binh đang canh đường lên chùa à.Có điều lòng người khủng hoảng, nghe nói tình hình không được khả quan, hìnhnhư Thiếu Lâm không được diệt môn rồi.
Tôi vàHỷ Lạc đều kinh ngạc nói: Không thể thế được!
Chủtiệm nói: Mọi người đều bảo vậy mà. Võ Đang hôm ấy bao nhiêu người lên thì bấynhiêu người xuống, trên kiếm toàn máu.
Tôi vàHỷ Lạc nghe xong câu chuyện lập tức xông lên núi. Đến chân núi, chúng tôi vẫnbị quan binh chặn lai.
Tôinói: Để chúng tôi lên núi xem sao!
Quanbinh nói: À, bọn ta đã đi xin ý kiến chỉ thị rồi, ngươi xem, vừa về đến nơi đâynày, cấp trên bảo phải cầm thẻ bài pháp danh của ngươi về Trường An xin ý kiếnlần nữa.
Tôiđang định nổi cáu, Hỷ Lạc liền kéo tôi chạy thẳng lên núi. Quan binh đuổi theosau, tôi dừng lại hét lớn: Ta là đệ tử có võ công cao cường nhất Thiếu Lâm, cácngươi mà dám lại gần, ta sẽ giết, tưới máu lên bảo kiếm của ta!
Nóiđoạn, tôi định rút kiếm ra, song thanh kiếm này quá thô ráp, rút mãi mà khôngsao rút ra được, cảm giác như thể đã han gỉ ở bên trong. Tuy nhiên bộ dạng tôicầm kiếm trực rút ra khiến mọi người kinh hãi. Quan binh đều bất ngờ dừng bước.
Tôi vàHỷ Lạc sải bước đi lên, càng đi càng sốt ruột, dường như còn ngửi thấy cả mùimáu lẩn trong không khí.
Tiếnlên phía trước, tôi và Hỷ Lạc bất giác sững người, cổng chùa đã không còn nữa,bị nổ tung thành một cái hố lớn.
Chúngtôi bước vào trong hố, bất chợt cảm thấy không thể thở được, bên trong toàn làxác đệ tử Thiếu Lâm, ngót nghét ngàn người, trông chừng không còn ai sống sót.
Tronglòng tôi trống rỗng, không còn ý nghĩ, tôi đánh rới kiếm xuống đất, lần tìm sư phụvà phương trượng trong đống xác ngập ngộn, phương trượng thì có thể khẳng địnhkhông ở trong đống xác này, có thể người đã bị bắt, bởi phương trượng ăn vậnsặc sỡ, có thể nhận ra ngay. Sư phụ và sư huynh của tôi thì rất khó tìm. Tôilần tìm từng xác một, tất cả tử thi đều nát bươm mặt mũi, có lẽ họ bị đánh độctrước tiên, sau đó bị hủy xác, một số xác đã bắt đầu bị phân hủy, hơi lay độngcơ thể khóe mép liền chảy ra dịch máu màu đen.
Tôi hồitưởng lại, sư phụ là người nói huyền hoặc rất có trình độ, bằng không đã khôngphải bậc thầy trong Thiếu Lâm. Bất kể đối xử với người khác thế nào, từ đầu chícuối người đều đối với tôi rất tốt, tất cả đều vì muốn tôi có thể trở nên vữngvàng hơn, nhanh nhẹn hơn, người thường chăm sóc tôi một cách đặc biệt, dườngnhư chưa từng coi tôi là người của Thiếu Lâm, tôi thậm chí có thể không cầntụng kinh hàng ngày. Sư phụ nói trong lòng con đã không tin thì có làm cũng nhưkhông làm. Điều đó khiến về sau có một số việc tôi không thích, tôi đã giả bộkhông tin. Song có một số việc chẳng liên quan gì đến chuyện tin hay không tincả, ví như việc quét sân. Sư phụ nói tôi là trường hợp đặc biệt, và còn nói,lúc nào nguy nan, sức mạnh của tôi có thể bảo toàn được Thiếu Lâm, khi ấy thìphải nhớ tới tình xưa nghĩa cũ. Một điều có thể khẳng định là, tôi không thểtin Phật, có lẽ đó là truyền thuyết đã được thêm mắm thêm muối thôi. Thiếu Lâmvà Phật giáo, tuy không thể tách rời, song từ đầu chí cuối không phải cùng mộtcái tên, mà là hai cách gọi, cho nên bất luận thế nào, tôi cũng là người trưởngthành từ Thiếu Lâm. Từ nhỏ sư phụ đã dạy tôi nhiều đạo lý, khiến tôi cảm thấy,đạo lý thực ra đều vô lý, bất kỳ câu nói nào cũng là đạo lý cả, nếu như bạnmuốn tìm đạo lý đến tận cùng. Tôi chỉ có thể hồi tưởng lại những điều trước đâysư phụ từng nói, rất nhiều điều ngay bản thân ông cũng không nhớ rõ. Diện mạocủa ông luôn hiền hòa, dường như đối với những người muốn được coi là đức caovọng trọng trong Thiếu Lâm, yếu tô tiên quyết là phải có khuôn mặt hiền hòa,nếu một người từ nhỏ mặt mũi trông đã dữ tợn, bất kể có sở hữu một trái timlương thiện đến thế nào đi nữa, cũng không để được làm trưởng lão khi họ gianhập Thiếu Lâm. Có lẽ vì nguyên nhân này cho nên những kẻ mặt mũi không hiềnlành đều gia nhập vào bang phái khác. Sở dĩ Thiếu Lâm trải dài qua nhiều triềuđại, có thể cũng do khuôn mặt đều quá hiền từ, thử hỏi có bao nhiêu người nhẫntâm đến mức có thể xuống tay với cả ông nội mình? Sư phụ tôi quả thực rất kỳlạ. Trong lòng tôi, ông nửa như một người ông nửa như một người cha. Thực sựchẳng biết rốt cuộc là thế nào.
Còn sưhuynh Thích Không, dường như ngay từ nhỏ đã được đãi ngộ giống như tôi. Có lờiđồn rằng sư huynh tôi là thái tử, chỉ vì mẹ huynh ấy bị hoàng hậu bức hại chonên mới trộm đem huynh ấy ra ngoài nuôi dưỡng. Đợi sau khi trưởng thành thì đưatrở lại, khi nào thời cơ chín muồi, huynh ấy có thể sẽ lên làm hoàng đế. Tôinghĩ, điều này khó có thể xảy ra, có lẽ chỉ vì muốn giải thích cho nguyên nhânvì sao chúng tôi hơi đăc biệt nên sư phụ đã đơm đặt ra câu chuyện đó, để khiếnchúng đệ tử khâm phục mà thôi.
Tínhkhí của sư huynh cũng rất kỳ quặc, tôi luôn cảm thấy huynh ấy chắc phải có nănglực đặc biệt nào, nhưng sự thực là cho đến lúc tôi ra đi năng lực ấy vẫn chưađược phát hiện ra. Trong khi đó sư huynh suốt ngày chuyên tâm vào công tác sángchế, song dường như ngoài chiếc móc câu ra thì không có thành quả nào khác. Tuynhiên từ đầu chí cuối huynh ấy vẫn say mê không biết mệt mỏi. Huynh ấy cũng làmột người để lại cho tôi ấn tượng rất lạ, bởi địa vị đặc biệt nên chúng tôiluôn được chơi cùng nhau, nhưng tôi luôn cảm thấy sư huynh chỉ là một người bạnchơi bời rất thân thiết mà không thể dốc bầu tâm sự được, điều này rất kỳ lạ,đặc biệt là sau khi có sự xuất hiện của Hỷ Lạc.
Vậy màhôm nay, họ đã không còn trên đời này nữa. Tôi nghĩ, nếu là sư phụ, ông có thểchẳng để bụng việc này, sẽ không có khác biệt gì quá lớn cả, chỉ là mãi mãikhông gặp lại nhau nữa mà thôi. Nhưng tôi đoán rằng ít nhất tôi sẽ phải đaubuồn một thời gian dài, đồng thời nghĩ rằng, may mà còn có Hỷ Lạc ở bên tôi.
Tôi lậtxem hơn nghìn cái xác, vẫn không tìm thấy sư phụ và sư huynh, tôi hy vọng họ bịbắt đi. Nhưng hằng ngày họ đều mặc y phục như những người khác, hoàn toàn khôngcó cách nào phân biệt được khi đã bị trúng độc bất tỉnh. Vả lại lúc ở trongchùa, mọi người đều không đeo thẻ bài pháp danh.
Bênkia, Hỷ Lạc nức nở khóc, khóc xong đứng dậy lật xác rồi lại tiếp tục khóc.
Còn tôiđã gần như tuyệt vọng, tôi chỉ sợ thực sự phát hiện ra xác của một trong haingười, đó là cảm giác gần như suy sụp. Tôi nhận thấy bản thân mình không thểnào tiếp tục tìm kiếm nữa, một là vì sắc trời đã tối hẳn, khuôn mặt họ hầu nhưđã bị hủy hoại, hoàn toàn không thể nhận ra được ai là ai nữa, hai là vì tôi vàHỷ Lạc đều không muốn ở lại đây, bởi khi bóng tối sậm dần, tôi cảm thấy xungquanh bị bao bọc bởi nỗi oán hận chồng chất khiến không khí trở nên đậm đặc, cứcảm giác có rất nhiều thứ của dĩ vãng không muốn rời xa, vẫn chập chờn phảngphất, hàng trăm đôi mắt đang đoái nhìn, trong các căn phòng khác nhau tựa hồvẫn có người làm các công việc như trước kia, có điều có thể họ thực hiện lầncuối cùng mà thôi. Mặc dù họ đều tin Phật, song biến mất khỏi nhân gian mộtcách không rõ ràng thế này, vẫn khiến người ta cảm thấy khó mà chấp nhận.
Tôi vàHỷ Lạc dìu nhau xuống núi, Hỷ Lạc phá vỡ sự im lặng, nói: Muội sợ lắm.
Tôinói: Không có gì đâu, chẳng qua ở thế giới khác thôi.
Hỷ Lạcnói: Muội cứ cảm giác có người luôn bám theo ta.
Bấtchợt, tôi cảm thấy rùng mình vì câu nói của Hỷ Lạc.
Tôinói: Không sao đâu, toàn là những người quen biết trước đây, đến tiễn chúng tathôi mà, có lẽ bảo chúng ta đi báo thù.
Hỷ Lạcnói: Huynh chẳng phải vừa nói họ sang thế giới khác rồi sao?
Tôinói: Cần phải có một thời gian quá độ. Quãng hai hôm nữa làm lễ siêu độ làxong.
Hỷ Lạcnói: Ai tới siêu độ cho họ?
Tôinói: Cũng phải, có thể phải đợi một thời gian nữa, các chùa lớn khác sẽ cửngười tới tạm thời tiếp quản nơi này.
Hỷ Lạcnói: Muội thấy trước mắt không thể có chuyện đó đâu, có lẽ họ đều sợ.
Tôihỏi: Sợ cái gì chứ?
Hỷ Lạcnói: Sợ các bang phái khác.
Tôinói: Chắc không đâu, thù này nhất định phải trả, song không thể xông thẳng đếnchém giết người ta được. Phen này ít nhất nội trong một trăm năm nữa cũng khôngthể thân thiện với nhau được.
Hỷ Lạcnói: Còn các vị sư phụ...
Tôinói: Muội yên tâm, huynh nghĩ chắc họ vô sự, muội xem, phương trượng cũng vô sựmà. Sư phụ xưa nay đều sớm biết mọi việc, bằng không người đã không tách chúngta ra, nếu sư phụ bình yên vô sự, thì sư huynh chắc cũng bình yên vô sự, muộiđã đếm kỹ chưa, hình như thiếu vài cái xác.
Hỷ Lạcnói: Muội sợ huynh buồn, nên không dám nhắc tới. Vậy thì đừng nhắc tới nữa.
Tôinói: Được rồi. Giờ phải lập tức tới Trường An thôi. Huynh nghĩ ông lão đó chắcnắm được không ít sự tình đâu.
Chúngtôi và ngựa nhanh chóng tới Trục thành rồi tiếp tục tiến về phía trước. Trênđường cái tới Trường An còn có một tiểu trấn, gọi là Quá Sa. Quá Sa là cột mốcbão cát đi qua, phía Nam tiểu trấn rất ít bão cát, nhưng phía Bắc thì đích thịđang chớm thành sa mạc. Quy mô của Quá Sa rất nhỏ, song ở đây lại có một tòatửu lâu nổi tiếng, làm ăn phát đạt, bởi lẽ các ngả đường từ hướng Tây và hướngNam tới Trường An đều phải qua nơi này. Tửu lâu nằm bên rìa đường cái, tôi vàHỷ Lạc vốn dĩ không có ý dừng lại, song lại phát hiện ra bên trong tửu lâu đènđuốc sáng trưng, tiếng hò hét không ngớt, tạo nên sự tương phản rõ rệt với bầukhông khí căng thẳng suốt dọc đường, quan binh xuất hiện khắp nơi. Tôi tiến lạigần xem, phát hiện thấy những nhân vật trong đó trông đều rất giang hồ, bấtgiác cảm thấy hiếu kỳ, muốn đi lên xem rõ ngọn ngành. Tôi bố trí cho Hỷ Lạc vàcon Lép đứng đợi ở yên một chỗ, rồi đi thẳng một mạch lên tửu lâu. Kết quả bịtay chủ tửu lâu chặn lại, tôi hỏi: Có việc gì vậy?
Tên chủnói: Hôm nay thực sự xin lỗi quý khách, thật không may, các vị đại hiệp ở đầutrên đã bao toàn bộ tửu lâu rồi ạ.
Tôinói: Vớ vẩn, ta tới đi vệ sinh, lẽ nào không lên đó được.
Tên chủvội xin lỗi, rồi để cho tôi vào.
Khi tôilên đến lầu trên, bọn chúng đều dừng lại, săm soi tôi. Tôi phát hiện thấy ở đây,có cả thảy mười bốn tên, đều mang theo đao kiếm. Tên to nhất nói: Tiểu tử! Mấythằng ở lầu dưới không nói với ngươi bọn ta đã bao toàn bộ nơi này rồi sao?
Tôinói: Tôi biết rồi, biết rồi, tôi là bạn của chủ tửu lâu này, thường ngày thíchluyện võ, hôm nay vừa khéo tới thăm, ông bạn tôi nói, lầu trên có rất nhiều đạihiệp, tôi liền lên để mở rộng tầm mắt.
Lời nóicủa tôi khiến bọn họ cười rộ, đoạn nói: Hay! Hay! Ta thấy vóc dáng ngươi cũngđược, tuy luyện tập không được bằng bọn ta, song cũng có thể phòng thân, trángkiện.
Tôinói: Dạ vâng.
Một tênkhác nói: Ngươi đã luyện qua những môn cơ bản nào?
Tôinói: Tôi chưa luyện qua môn nào cả, mấy bữa trước tôi tới Thiếu Lâm, bọn họkhông nhận tôi, tư chất của tôi hơi kém. Tôi mới luyện tấn mã bộ, định luyệnxong thì lại tới Thiếu Lâm.
Lời nóicủa tôi lại khiến chúng cười rộ, đoạn nói: Thiếu Lâm đều chết cả rồi, còn điThiếu Lâm cái nỗi gì, sau này tập võ thì tới ba nơi Võ Đang, Kim Ngưu, ThiênƯng, nhập môn nhanh chóng, chứ không như Thiếu Lâm, lòe bịp người ta, có cáitấn mã bộ mà bắt ngươi đứng cả ba năm.
Tôinói: Đúng, tôi muốn nhập môn cho nhanh. Nhưng sao Thiếu Lâm lại chết cả rồi?
Tên đóđáp: Ha ha ha ha, bốn mươi anh em chúng ta đã san bằng Thiếu Lâm rồi.
Tôinói: Không thể nào như vậy được, Thiếu Lâm có rất nhiều đệ tử mới tập võ, nhưngvẫn có không ít cao thủ, các vị đại hiệp tuy thoạt nhìn là biết thân thủ thuộchàng đệ nhất, song hơn bốn mươi người thì cũng vẫn là thế cô lực mỏng.
Tên đócười lớn nói: Bọn ta đều là những ai kia chứ, đều là các cao thủ trong số cáccao thủ được các phái tuyển chọn ra, vả lại những món đao kiếm bọn ta dùng đềudo vị sư phụ được gọi là “Đại mặc đệ nhất quái, thiên hạ binh khí vô song” làmra, chúng đều sắc bén, tiện tay, ngươi chưa bao giờ nhìn thấy đâu.
Tôinói: Vậy sao lại nói Thiếu Lâm chết cả rồi, họ chịu thua sao?
Tên đónói: Chịu thua đâu có xong, luật lệ giang hồ, chỉ khi nào chết mới thôi, mấyngàn người bọn họ đều bị bốn mươi người chúng ta giết rồi, về sau sẽ không còncái tên Thiếu Lâm thiên hạ đệ nhất tự nữa đâu. Còn võ công của bọn họ rốt cuộcthế nào, qua đó là đủ biết. Ngươi muốn học võ thì tới Võ Đang đi!
Tôinói: Hả? Chết cả rồi sao? Họ nào có khiêu khích ai đâu?
Tên đócó vẻ hơi khó chịu, liền nói: Ân oán giang hồ, đâu có thể chỉ dùng một từ khiêukhích mà nói rõ cho được. Thiếu Lâm hiển nhiên thua trận, vậy mà còn bao vây làchết đại chưởng môn của chúng ta, rõ ràng không coi luật lệ giang hồ ra gì, cầnphải được răn dạy. Vả lại, câu chuyện cũng không đơn giản là có nên hay khôngnên. Ngươi còn trẻ, không hiểu được đâu.
Tôinói: À, vâng, đúng rồi.
Tên đótươi cười trở lại nói: Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Lại đây, ngươi xem xem,đao kiếm bọn ta dùng, có so được với côn của Thiếu Lâm không? Lúc đánh nhau,chúng toàn dùng mấy cái côn nát, lại còn nói là làm bằng cái cây gỉ gỉ gì gì,bọn ta dùng loại kiếm này, cảm giác như chém mía.
Nhữngkẻ xung quanh thi nhau cười rộ, nói: Đúng thế, cái bọn ấy, những tên có chútthể lực thì đều dùng mấy cái côn trông như cây mía, lại còn bày ra thế trận nọkia, kết cục ra sao, ngươi cứ xem kiếm của bọn ta.
Nóiđoạn liền rút kiếm cho tôi xem.
Tôinói: Tôi đây cũng có một thanh kiếm, nghe nói chất liệu cũng khá.
Tên đónói: Thứ của ngươi, cùng lắm là đồ cao cấp, còn của bọn ta là hàng tuyệt phẩmtrong thiên hạ. Không tin ngươi cứ đem cái của ngươi ra xem.
Tôi rútkiếm ra, bất chợt phát hiện, thanh kiếm đã sắc bén lên nhiều, xem ra khi ởtrong chùa, thanh kiếm đã dính phải không ít mùi máu.
Tên đóđứng từ xa nhìn lại, nói: Xem kìa, nom bề ngoài thì kiếm của ngươi cũng khôngtồi, song chất liệu chắc chắn hoàn toàn khác biệt.
Tôinói: Ngộ ngỡ kiếm của chúng ta đều na ná như nhau thì sao, thanh của tôi cũngdo một vị lão sư phụ rèn kiếm lâu năm làm ra.
Tên đónói: Vị sư phụ của ngươi khác với vị sư phụ của chúng ta. Không tin, nếu ngươikhông xót thì cứ thử xem, ngươi đặt ngang thanh kiếm của ngươi ra, cầm chắclấy, đúng rồi, đặt như thế. Anh bạn! Đừng đòi tiền bồi thường đấy nhé!
Nóiđoạn, hắn vung kiếm chém xuống. Chỉ nghe thấy keng một tiếng, nửa thanh kiếmvăng xuống đất.
Tên đócòn chưa thèm nhìn đã cười rộ, nói: Ha ha, ta bảo rồi mà, thanh kiếm của ngươikhông ổn đâu, làm thanh khác đi!
Tôinói: Vị đại hiệp này, không biết cầm dao găm làm gì vậy hả?
Tên đónhìn lại thanh kiếm trong tay mình, sắc mặt bợt bạt, nói: Hả, vị sư phụ củangươi, là sư phụ nào vậy, bao tiền một thanh? Nói mau!
Tôi lùilại hai bước, cầm kiếm lên lia một nhát, đoạn nói: Không cần tiền, chỉ cầnmạng!
Tên đóhấp tấp vung con dao găm lên, nói: Ngươi có ý gì?
Nóiđoạn, đầu hắn rơi xuống đất. Tôi cũng giật cả mình, bản ý của tôi vốn chỉ địnhlia rách cổ họng của hắn, ai ngờ hắn rơi cả đầu xuống.
Bấtchợt tửu lâu đại loạn.
Ba tênđằng trước dẫn đầu lao vào tôi, ba tên đó rõ ràng quá nóng vội, ngay cả kiếmcòn chưa kịp rút đã ra tay không lao lên rồi, tôi lùi lại một bước, không muốnmáu dính vào quần áo mình, kiếm vừa vung lên, tức khắc ba tên đổ rầm xuống đất.
Mấychục tên còn lại ổn định trận thế, vây chặt lấy tôi, có một tên run rẩy hỏi:Ngươi dám giết đại ca Hùng Phong của Võ Đang, ngươi không muốn luyện võ cùngchúng ta nữa sao?
Lời nóichưa dứt, tên đó đã hộc máu ngã xuống đất, một tên đại hán eo gấu lưng hùm đãdùng kiếm đâm chết hắn, miệng nói: Thằng ngu, giữ mày lại thật là mất mặt. Đểta báo thù cho Hùng Phong đại ca!
Hắn lămlăm tay kiếm xông thẳng tới, tôi tránh được mũi kiếm, dùng cùi chỏ nện mạnh vàobụng hắn, nhưng cuối cùng tôi lại bị ngã bật xuống đất. Tôi cảm giác tên đócũng đau nghiến răng nghiến lợi, song hắn quát lên một tiếng: Đồng nhân công!Tôi còn chưa kịp đứng dậy, hắn đã bổ kiếm xuống. Tôi nghĩ, thôi lại giơ kiếm đỡvậy, thế là vung kiếm lên đỡ, dĩ nhiên, tên đó cũng thành ra cầm dao găm, hắnbổ xuống tôi đợt thứ ba, không rõ miệng hắn lẩm bẩm cái gì, tự nhiên thanh kiếmcủa tôi lại quệt ngang cổ họng khiến hắn bất cẩn rơi đầu xuống đất, máu phunướt sàn, tay vẫn huơ huơ mấy nhát. Tôi nghĩ bụng, đây có lẽ là lần giết ngườiđền mạng nhanh nhất trong triều đại này.
Nhữngtên còn lại hơi sững người một chút, đoạn một tên trong đó hét lớn: Xông cảlên! Dứt lời hàng chục tên cùng xông lên một lúc. Tôi nhận ra, có một thanhkiếm tốt thật dễ dàng, tôi chỉ cần né tránh những đường kiếm pháp chậm chạp củabọn chúng, sau đó lia một đường kiếm là chết cả một lũ, vả lại thanh kiếm càngdùng càng tiện lợi, nó nhanh nhạy hơn lúc mới bắt đầu dùng rất nhiều, cáchngười một mét đã có thể sát thương, trên đời này quả thực tồn tại một thứ gọilà kiếm khí. Tôi cơ hồ biến tất cả các thanh kiếm trong tay bọn chúng thành daogăm, đó đều là tác phẩm của vị lão tiền bối, nếu đổi thành những thanh kiếmthông thường, e rằng ngay cả cảm giác hơi rung nhẹ ở nơi tay tôi cũng không có.Bản thân tôi cũng không ngờ lại dễ dàng đến vậy, trong có mấy phút, hơn bốn chụcngười đều chết sạch. Tôi không hề tốn sức, mà bọn chúng cũng hoàn toàn khôngthể tiếp cận được tôi.
Saucùng tôi huơ kiếm tra vào vỏ, kết cuộc lại thấy một chuỗi những âm thanh rạnnứt và vài làn khói mỏng, mấy cây cột gỗ ở lầu trên đều bị gẫy. Tôi bất giáccảm thán, đây quả thực là thanh kiếm sắc. Nếu nó dính máu nhiều hơn, giết thêmvài người, không biết sẽ còn thế nào nữa. Song tôi lập tức vứt bỏ ý nghĩa đó,ngẫm mà xem, ông lão đó đúng thật là tà mị, không bán cho bọn người xấu, nhưnglại bán cho một số bang phái ngày thường có tác phong bất chính, những thanhkiếm làm ra được dùng để cổ vũ người ta không ngừng chém giết nhau, sau đókhông ngừng muốn biết xem rốt cuộc độ sắc bén của kiếm đến mức nào. Đó là loạingười gì vậy.
Bước rakhỏi cửa tửu lâu, tên chủ nấp dưới lầu quầy thò ra hỏi: Đại hiệp! Ngài vừa làmgì đấy ạ?
Tôinói: À, ngươi lên trên đó thu dọn dùm ta một chút, ta giết hơn bốn chục tên ấymà.
Tôi nóivừa dứt lời, tên chủ ngất lăn ra trên mặt đất.
Tôichạy mấy bước ra đường cái, tìm khắp nơi không thấy Hỷ Lạc, bắt đầu nóng ruột,đột nhiên từ sau lưng vẳng đến một giọng cười âm hiểm. Tôi quay người lại nhìn,thấy một tên chột mắt đang cầm kiếm tì vào cổ họng của Hỷ Lạc. Hắn nói: Maubuông kiếm xuống.
Tôi độtnhiên nhớ tới một công năng của vỏ kiếm mà ông lão từng nói, liền chĩa kiếmlên.
Hỷ Lạcnói: Đừng buông kiếm xuống, hắn có súng đấy.
Tôihỏi: Súng gì?
Hỷ Lạcnói: Đang tì trên người muội đây này, hắn giấu sau lưng.
Tôinói: Muội cảm giác đúng không thế, đừng có nhầm nhé!
Tên đócười lớn, nói: Đúng rồi đấy, là súng của Tây dương. Nói đoạn liền rút súng ra,tì súng vào đầu Hỷ Lạc, nói: Mau bỏ kiếm xuống, bằng không súng cướp cò thìđừng có trách ta.
Trongđầu tôi hoàn toàn không có khái niệm gì về cướp cò. Tôi cứ dựng kiếm lên, chĩathẳng vào tên đó, đoạn nói: Ta buông kiếm đây, ngươi trông cho rõ. Tên đó từphía sau Hỷ Lạc hơi thò đầu ra nhìn, tôi cảm thấy thời cơ chín muồi, liền ấnbông hoa sen khắc trên vỏ kiếm, chợt một ám khí tinh xảo phóng vọt ra, khiếntôi hết sức kinh ngạc, bởi ông lão từng nói với tôi không thể trông thấy nó,tôi cũng tin lời ông lão nói, song tôi quả thực đã nhìn thấy, nó ở ngay trướcmắt tôi, lẽ nào tôi cũng giống như thanh kiếm này, càng trông thấy máu lại cànglợi hại hơn trước?
Tôi cóđôi chút hoảng hốt, nhìn lại lần nữa rồi giật bắn mình, do đã lâu không sử dụngám khí nên tôi đã bắn chệch chiếc kim khiến nó dương như đang phóng về phía HỷLạc. Thế rồi như một phản xạ, tôi đưa tay gẩy nhẹ chiếc kim, sau khi cảm thấyphương hướng đã đúng, tôi chớp mắt, chỉ thấy thời gian như ngừng trôi, tên kiamột lúc lâu không có phản ứng gì, sau đó đổ đánh rầm xuống mặt đất. Hỷ Lạc quayngười lại đá cho hắn một cước, nói: Ai bảo ngươi động vào ta!
Tôitiến lại gần xác hắn, lật lên xem kỹ, không sao phát hiện ra được vị trí vếtthương do cây kim gây ra trên đầu hắn.
Hỷ Lạchỏi tôi: Huynh vừa làm gì vậy?
Tôinói: Lát nữa lên đường huynh sẽ nói.
Nóiđoạn, tôi cẩn thận, chầm chậm, từ từ rút kiếm, sợ gây thương tích cho Hỷ Lạc.Sau đó tôi đâm một nhát kiếm xuống. Hỷ Lạc ngờ vực hỏi tôi: Huynh làm gì vậy?
Tôinói: Hắn động vào muội, nên huynh báo thù!
Thực ramục đích chính của tôi là, khiến kiếm nhạy bén hơn chút nữa. Tôi cảm thấy, tôicó chút giống Vô Linh trước đây, tức Dương Chính Cương. Có một số việc, luônkhiến bạn không thể thoát ra được. Bất kể bản tính của bạn thế nào, huống hồ,bạn làm sao biết được bản tính của bạn có như bạn nghĩ hay không.
Đangtrông dòng suy nghĩ, bất chợt tất cả trụ gỗ trong tòa tửu lâu hai tầng đồ sộđều nhất loạt đứt gẫy, giữa màn khói bụi, tòa lầu hai tầng đã biến thành mộttầng.
Chúngtôi tới Trường An trong bộ dạng phong trần. Hỷ Lạc rất thích thú với việc tôiđã nhẫn tâm thế nào khi giết hơn bốn chục tên, muội ấy cảm thấy tôi không phảilà người có thể giết nhiều người như thế trong một lúc, cùng lắm chỉ lỡ taygiết chết một tên mà thôi. Bản thân tôi cũng không có quá nhiều cảm giác vềviệc này, chỉ cảm thấy những người đó thực sự có tội thì phải gánh chịu.
Hỷ Lạchỏi tôi: Huynh giết một lúc nhiều người như thế, huynh có sợ không?
Tôinói: Không, rất kỳ lạ, song muội cũng biết, chúng đã giết nhiều người Thiếu Lâmnhư thế, giờ coi như huynh đã báo thù xong. Sư phụ nói rồi, khi có tai nạn gì,hy vọng huynh có thể tương trợ, huynh không biết việc này, nhưng ít nhất saukhi xảy ra sự việc huynh đã giết hết bọn chúng.
Hỷ Lạc nói:Nhưng huynh đã nghĩ kỹ chưa, bốn mươi tên vặt vãnh này, huynh giết sạch màkhông đổ lấy một giọt mồ hôi, vậy Thiếu Lâm liệu rốt cuộc có phải do chúng giếtkhông?
Tôinói: Bọn chúng nói là do bọn chúng giết, có thể võ nghệ của chúng quả thực caocường, nhưng thanh kiếm này thực sự rất lợi hại. Muội xem...
Phíatrước tôi mấy bước có một cây đại thụ, tôi bảo Hỷ Lạc đứng ra sau lưng tôi, rồiđối diện với thân cây, rút mạnh kiếm ra, sau đó dừng động tác lại một giây, đểkiếm khí lia trọn thân cây, sau đó thu trọn kiếm về.
Hỷ Lạcnói: Thế là xong á?
Tôinói: Đúng. Cây này đã bị đứt.
Tôi vàHỷ Lạc ngây người nhìn cái cây một hồi lâu. Đáng lý ra, với vế chém ngọt xớt,cái cây đó phải đổ rầm xuống đất rồi mới phải, nhưng từ đầu chí cuối nó vẫnkhông suy suyển gì. Tôi nói: Kiếm khí quá dữ, chắc chắn phải một lúc lâu nữa nómới phản ứng lại.
Tuy nóinhư vậy, song tôi vẫn tiến lên đẩy cái cây, một cách rất tự nhiên, sau đó nhìnkỹ lại thì phát hiện ra trên thân cây không có một vế xước nào.
Hỷ Lạccười ngặt nghẽo, rồi nói: Huynh giết người hoa cả mắt rồi nhỉ.
Tôinói: Không thể như vậy được.
Hỷ Lạcnói: Kiếm khí thì muội nghe nói rồi, nhưng chưa từng nhìn thấy, cũng giống nhưmôn khinh công, huynh cũng nghe nói rồi, nhưng từ trước tới giờ đã bao giờ thểhiện đâu. Đúng không nào?
Tôinói: Muội chớ có trêu chọc huynh, huynh đến Trường An sẽ hỏi han ông lão. Muộichưa từng nhìn thấy nên không biết, sự thực nó lợi hại như vậy đấy.
Hỷ Lạcnói: Huynh hơi thay đổi rồi đấy, giống như những kẻ trên giang hồ. Muội thì vẫnlà người tốt.
Tôinói: Cũng đều là người nọ giết người kia. Phân biệt gì tốt xấu.
Hỷ Lạcnói: Huynh trở nên giống sư phụ.
Tôinói: Không nói mấy việc này nữa, con người ta xảy ra từng chuyện lại thay đổitừng chút thôi.
ĐếnTrường An, trông thấy tòa thành đồ sộ, tôi nghĩ, thôi rồi, lại là nơi này. Thựcra nơi đây cũng không khác trong chùa là mấy, chẳng qua là phải đi lòng vòng ởmột nơi khá lớn mà thôi.
Tuynhiên bầu không khí ở Trường An dường như đã thay đổi rất nhiều, có lẽ gần đâyđã có không ít việc chém giết xảy ra, hoặc cũng có thể nói những việc như vậyđã nhiều lần xảy ra với mình, cho nên cảm thấy ai nấy đều trong tư thế sẵn sàngchiến đấu.
Quanbinh rõ ràng đã đông hơn, việc vào thành được tra xét nghiêm ngặt. Từ ngoại ôtôi đã quen mang theo đao kiếm, khi vào thành quên cất đi, cứ thế mà đi vào.Tôi nghĩ, có lẽ đây chính là khí chất vương giả mà sư phụ đã từng nói, thànhTrường An được canh giữ thâm nghiêm, tôi giắt theo một thanh kiếm đủ dài, cứthế đi lại mà vẫn có thể đi vào. Đang cảm thấy may mắn, tôi phát hiện ra saukhi vào thành có một con đường được quây lại bởi các bao cát, ở đó lại có mộttrạm kiểm soát. Lần này thì không còn may mắn như vậy nữa, chúng tôi lập tức bịbắt lại.
Tôi cầmthẻ bài pháp danh ra nói: Các ngươi tự xem xem, chắc hẳn các ngươi cũng biết,mấy ngày trước Thiếu Lâm đã xảy ra việc lớn, nay ta đến triều đình đề bàn bạc,ngươi xem, ta không những không tháo kiếm, mà còn để tóc, còn mang theo một cônương, đẳng cấp của ta chắc các ngươi cũng biết. Mau để ta vào thành, ai cảntrở việc của ta, kẻ đó sẽ bị hỏi tội.
Quanbinh bàn bạc một lúc rồi thả cho tôi vào thành. Phía sau có mấy kẻ bám đuôi, rõràng là bọn nhân sĩ giang hồ, thấy tôi cầm kiếm đi thẳng vào trong, chúng cũnglập tức moi các loại bảo kiếm vừa cất giấu của mình đeo lên người. Tôi nghĩ,những kẻ được gọi là nhân sĩ giang hồ vì sao luôn muốn thể hiện cho một số bátánh biết rằng ta đây là nhân sĩ giang hồ, vả lại vì sao nhất định phải dựa vàomột đoạn sắt để thể hiện? Sau đó bọn họ đều bị phạt tù năm năm.
Vàotrong thành Trường An, lượng người trên đường rõ ràng đã ít đi nhiều so vớitrước đây. Tôi và Hỷ Lạc lập tức lạc đường. Chúng tôi dọc đường hỏi han, cuốicùng cũng tìm đến được chỗ ấy. Tôi sợ ông lão không còn ở đó nữa, vội xông vàotrong nhà. Ông lão đang lau những cây kiếm do mình chế tác, nói, sao vậy, thanhkiếm dùng tốt chứ?
Tôiđáp: Dùng tốt ạ. Mấy hôm không gặp, tiên sinh vẫn mạnh giỏi chứ?
Ông lãonói: Ngươi không trách ta bán kiếm cho bọn người đó chứ?
Tôinói: Tại hạ nghĩ kỹ rồi, đây không phải là vấn đề đao kiếm, mấy chục tên bọn chúngnếu không phải hạ độc trước thì chắc chắn không thể nào giết hết được ThiếuLâm.
Ông lãonói: Đúng vậy, xem ra ngươi cũng chưa ngốc.
Hỷ Lạcnói: Dọc đường huynh ấy cứ nói, kiếm của lão tiên sinh dùng rất tốt.
Ông lãonói: Tiểu tử, tất cả huynh đệ ở nơi ngươi sinh ra và lớn lên đều bị giết hết cảrồi, ngươi không đau buồn, không căm phẫn sao? Nói thật đi!
Tôi suynghĩ kỹ, dọc đường sự lợi hại của thanh kiếm dường như át đi việc Thiếu Lâm bịhủy diệt, tôi đúng là một tên lòng lang dạ sói, không có lương tâm. Song tôikhông thể nói như vậy được, đành nghiến răng đáp: Bi phẫn lắm chứ!
Ông lãonói: Ngươi đưa thanh kiếm cho ta, xem ra ngươi cũng đã sử dụng công năng bí mậtcủa thanh kiếm này rồi.
Tôiđáp: Vâng, đúng vậy.
Ông lãonói: Có chỗ nào chưa hiểu rõ không?
Tôinói: Có.
Ông lãonói: Cứ hỏi!
Tôinói: Thanh kiếm này hễ rút ra là có thể sát thương người khác, song tại hạkhông hiểu, vi sao khi đứng ở chỗ đất trống, đại loại muốn thử dùng kiếm chémcây, thanh kiếm lại không sắc bén?
Ông lãonói: Vì lúc đó ngươi không có sát khí. Ngươi không nhất định phải giết cái câyđó chứ. Ngươi có sát khí thì kiếm mới có sát khí, tính cách của ngươi và DươngChính Cương giống nhau, tuy đều là những người được đồn thổi, song đều khôngtinh tế. Ngươi nghĩ xem, nếu ngươi tùy tiện rút kiếm ra, rồi phát hiện ra cônương này đã bị ngươi giết chết, chẳng phải ngươi sẽ rất hận ta sao?
Hỷ Lạcnhìn tôi, làm bộ nhăn mặt thè lưỡi.
Tôinói: Những lời lão tiên sinh nói rất phải.
Ông lãonói: Thanh kiếm cứ để ở chỗ ta tối nay, ta giúp ngươi lắp lại ám khí.
Tôinói: Lần này thực sự rất đáng tiếc, cửa tiệm cầm đồ đó cũng bị cướp sạch, Linhkhông còn nữa. Tại hạ nghĩ, nếu có cơ hội, tại hạ nhất định sẽ tìm lại.
Ông lãonói: thôi, không cần đâu, đoạn sắt vụn ấy à, hà tất bận lòng. Kỹ thuật tiến bộrồi, ngươi xem, thanh kiếm đó năm xưa đã có thể coi là lợi hại, thế nhưng loạikiếm mà đám người kia tới mua, thanh nào cũng tốt hơn thanh kiếm đó. Còn thanhkiếm cầm trong tay ngươi là thanh kiếm lợi hại nhất, trong mười năm tới khônghề lạc hậu. Khi ta chết đi, nội trong một trăm năm thanh kiếm này vẫn là thanhlợi hại nhất, có điều không còn cái công năng nho nhỏ kia nữa mà thôi. Chớ cócoi thường đấy, trong thời khắc quan trọng, ngươi sẽ biết ngay.
Tôinói: Tại hạ đã thử dùng rồi mà.
Ông lãonói: Sắp giống như những gì người ta nghĩ rồi đấy.
Tôihỏi: Nghĩ thế nào ạ?
Ông lãonói: Lát nữa ngươi ra đường, tận mắt nhìn là biết ngay. Trên đường Trường Ankhông được mang theo binh khí, ngươi cứ cầm bừa một thứ vũ khí nho nhỏ của ta ởđây đi!
Hỷ Lạcđột nhiên nhớ ra việc gì đó, liền nói: À, tiền bối, lộ phí lần trước tiền bốicho, sau khi về tiểu nữ mới phát hiện ra số tiền đó rất nhiều, sau này chúngtại hạ nhất định sẽ hoàn lại cho người!
Ông lãocười nói: Hoàn cái gì chứ, đống kiếm kia, ta bán được hơn trăm ngàn lạng vàng,song giờ tính ra chắc không bán được với giá cao đó nữa.
Tôihỏi: Vì sao ạ?
Ông lãonói: Bởi thanh kiếm ngươi dùng đã chặt đứt hết các thanh kiếm của bọn họ, mà họthì không biết rằng thanh kiếm của ngươi cũng do ta làm ra.
Tôinói: Tại hạ không mang theo binh khí gì nữa đâu. Ở đây không phải nơi hoang vugì.
Tôi vàHỷ Lạc đẩy cửa, bước ra ngoài đường, xung quanh vắng ngắt. Đúng lúc quá trưa,cơn buồn ngủ nặng trĩu. Chúng tôi đi lăng quăng mấy nơi, phát hiện thấy rấtnhiều người sắc mặt hối hả. Hỷ Lạc nói: Chắc không xảy ra chuyện gì tày trờichứ?
Tôinói: Chắc không đâu.
Chúngtôi đi qua một con phố, bước tới một trà lâu, nhận thấy trong đó có rất nhiềungười tụ tập, vậy là liền bước vào. Ở một bàn nọ, có người đàn ông trung niênđang mô tả hết sức sinh động về tình hình bên ngoài:
“Ngoàikia loạn thật, đại ca tôi phụ trách việc quảng bá hình ảnh chùa Thiếu Lâm, đemngười tới đó nghiên cứu xem nên làm thế nào, tôi cũng cùng đi luôn, thế nhưngđến đó gõ cửa mãi mà không thấy động tĩnh gì, ngẫm thấy có điều bất thường, đạica tôi từng học võ công, biết khinh công, huynh ấy liền đạp hai chân xuống đất,bay thẳng lên không trung, có điều các vị không biết tường ở chùa Thiếu Lâm caothế nào đâu, đại ca tôi lặng người vì không tài nào bay lên được, sau đó phảidùng một chiêu gọi là Thiên hạ đệ nhất chưởng, đánh một phát bật cửa ra, thoạtnhìn thì thôi, chết rồi, chết cả rồi, không còn một ai cả.”
Hỷ Lạcnói: Không phải cửa bị phá nổ à?
Tôi nói:Thế mà muội cũng tin, hồi nhỏ chúng ta từng nhảy từ trên tường xuống đấy nhé.
Mọingười nghe đến đoạn Thiếu Lâm chết hết không còn một ai, bất giác thì thầm tonhỏ: Tôi thấy, cuộc tỉ thí võ mấy tháng trước chính là cái họa diệt môn.
Ngườikhác lại nói: Tôi thấy chắc chắn là có nội gián, nhân lúc nửa đêm mọi người ngủsay, đã ra tay giết từng người một.
Ngườingồi bên cạnh lập tức phản đối: Khôn thể nào, giết từng người một thì phải giếtđến bao giờ đây, ngươi đến Thiếu Lâm bao giờ chưa, có giết đến khi trời sángcũng không hết.
Mọingười đều thấy có lý, bèn phụ họa vào nói: Không thể giết từng người một đượcthật, vậy theo ngươi thì làm thế nào nhỉ?
Ngườiphản đối nói: Chắc chắn mỗi tay một kiếm, giết hai người một.
Xungquanh lại xì xào: Giết hai người một cũng chưa chắc đã có thể giết hết trướckhi trời sáng.
Cóngười nói: Nói vô lý, giết hai người một làm sao có thể không đánh thức ngườita dậy được, họ có trúng độc đâu.
Mọingười lập tức bàn tán: Ngộ nhỡ trúng độc trước, bị mê man cả thì sao.
Cả đámxì xào. Một ông lão chậm rãi nói: Cũng chưa chắc, Thiếu Lâm có một nơi chuyênnghiên cứu độc dược và phương thuốc giải độc, cho dù trong cơm có độc cũng chưachắc tất cả mọi người đã đều ăn phải.
Cóngười nói: Vậy chắc hẳn do ăn chay trường nên không có dinh dưỡng rồi.
Ngườingồi bên cạnh lập tức phản pháo: Vớ vẩn, ông lão Vương Hãn Tam ở đầu phía Tâylàng tôi, nhà nghèo khó, ngày nào cũng nhổ rau dại cỏ dại ăn, thế mà càng ăncàng vạm vỡ, ấy mà càng ngày càng khỏe, chạy còn nhanh hơn thỏ ấy.
Mọingười nói ầm lên: Bốc phét, chạy nhanh hơn cả thỏ à, vậy ông lão đó sao khôngbắt thỏ mà ăn.
Ngườiđó nói: Đã kể thì phải kể lại nạn đói cách đây tám năm, ông lão đã trải quađược mà không bị chết đói, nhưng sau đó lại mắc căn bệnh kỳ lạ, co rút gân cốt,đầu cứ gật gù, mạng thì giữ được, song lưng khó vận động, không tài nào khomxuống, vậy nên ông lão chạy thì rất nhanh, nhưng không thể khom lưng bắt thỏđược, đành chịu kiếp ăn chay.
Mọingười nói: Cũng khổ cho ông già, ngày ngày chạy đua với thỏ, nhưng không ănđược chứ lại.
Ngườiđó nói: Đúng vậy đấy, năm nay thỏ hoang nhiều rõ rệt, như dịch châu chấu, nhảykhắp nơi, bắt được đem vào thành bán, thế mà chẳng ai thèm mua.
Mọingười nói: Sao lại không ai mua, đằng phía Nam có quán thịt rừng, chuyên thumua các loài thú hoang dã, dù gì thì một con thỏ cũng đáng giá hơn một quả dưachứ.
Cóngười không đồng ý, nói: Chưa chắc, cái năm đại nạn ấy, có cho phép ra phố bándưa đâu, dưa đều thối cả, đám trồng dưa xót ruột xót gan, ông đoán xem đámtrồng dưa sau đó làm thế nào?
Mọingười đều hỏi: Làm thế nào nhỉ?
Ngườiđó nói: Năm đó dưa đều nát cả, đám trồng dưa đau lòng, năm sau phần lớn ngườitrồng dưa không trồng dưa nữa, kết cuộc người trong thành cả năm không được ăndưa, một năm sau, họ đều rất thèm ăn dưa, dưa lại ít, nên bán đặc biệt chạy,lúc đắt giá thì một con gà bằng giá một quả dưa.
Mọingười đều gật đầu nói: Đúng rồi, đúng là có một năm như thế, sau đó mọi ngườiđều tự trồng dưa cả, chẳng có ai nuôi gà, năm sau một con gà lại đổi được cảtrăm quả dưa.
Ai nấynghe xong đều xiết than: Chuyện đời đúng là thay đổi xoành xoạch, nhưng thỏhoang và dưa, rốt cuộc thứ nào đáng giá hơn nhỉ?
Một tênnhảy ra nói: Tôi từng ăn thịt thỏ hoang rồi, thịt có mùi chua mà hơi dại, khôngngon đâu.
Lại mộttên khác nhảy ra nói: Nói láo nào, chắc ngươi ăn phải thịt thỏ già, ngươi ănthịt thỏ non chưa?
Ngườikể câu chuyện bắt đầu khó chịu, quát lớn: Các ngươi có muốn nghe tiếp chuyệnkhông hả, sau đó một vị đại hiệp xuất hiện, trong nháy mắt giết sạch những kẻđã sát hại Thiếu Lâm. Có muốn nghe không?
Hỷ Lạcnói lớn: Có chứ, có chứ!
Ngườiđó tiếp tục kể: Sau đó, tới Quá Sa, nghe nói có sự việc này, rất là lợi hạinhé, vốn dĩ, những kẻ sát hại Thiếu Lâm đều là cao thủ được các bang phái thùđịch Thiếu Lâm phái đi, trong đó có Đại mặc đệ nhất thoái Trương Phú Hùng, VõĐang ám khí đệ nhất Ngưu Tam Oa, Kim Ngưu đệ nhất lực sĩ Đàm Tráng Tráng và rấtnhiều cao thủ khác, đếm không xuể, họ uống rượu nói phét trong tửu lâu, thế rồimột thiếu niên mang theo một thanh kiếm bước tới, người đó là ai chứ, chính làthánh thần vậy. Đám người kia tiêu diệt Thiếu Lâm đã đánh động tới Phật tổ,Phật tổ liền phái kẻ đốt đèn bên mình xuống, đúng là thần binh giáng phàm. Đámngười kia uống rượu ở tầng hai, người đó không phải từ tầng một lên, mà trựctiếp từ trên trời giáng lâm xuống nóc tầng hai, sau đó khoét một lỗ lớn nhảyxuống.
Đámngười rào rào bàn tán.
Ngườiđó nói: Dĩ nhiên bốn mươi người đó không hề biết, nói là đánh, nhưng người kiacòn chưa động thủ, bốn mươi người đã chết cả.
Mọingười không tin, nói: Nói vớ vẩn, không động thủ thì làm sao giết được ai.
Ngườiđó nói: Đồ ngốc, không động thủ thì động kiếm, ta chẳng kể là người đó mangtheo một thanh kiếm còn gì? Thanh kiếm đó ở trên trời được dùng để đẽo gọt núi,ngươi xem ngọn Thái Hàng, chính là được gọt từ thanh kiếm đó đấy.
Mọingười nói: Thế thì bốn mươi người kia làm sao đỡ được.
Ngườiđó nói: Đúng thế, thanh kiếm đó gọt kim cương như gọt dưa vậy.
Mọingười đều kinh ngạc thốt lên: Gọt dưa! Gọt dưa thì quá dễ ấy chứ.
Ngườiđó nói tiếp: Đúng thế, y như gọt dưa vậy, tôi không gạt các vị đâu, tôi tận mắtnhìn thấy vết đứt trên thân cột.
Cóngười nói chen: Kim cương cứng khủng khiếp, có làm thế nào cũng không tách rađược, dưa thì quá dễ gọt rồi.
Lại cóngười phản đối nói: Nói vớ vẩn, dưa phân làm nhiều loại, loại dưa ở làng tôitrồng không dễ gọt vậy đâu, loại dưa này vỏ cứng ruột ngọt, là loại đặc biệt,được cống lên đức thánh thượng đấy.
Người bêncạnh nói: Đúng là thanh kiếm trên trời.
Ngườilàng dưa lại nói: Loại dưa đó mọi người đều bảo là dưa trời, mười tám nămtrước, trên trời có vị thần tiên khi ăn dưa đã vô ý nhổ hạt xuống trần gian,hạt dưa đó rơi đúng xuống ruộng của ông lão Hồ Bá Tôn ở làng tôi, thế là nảylên loại dưa này, nó khác với loại dưa các vị đã thấy, toàn là đồ trên trời cả,chắc không cắt gọt được.
Cóngười phản đối, nói: Nói vớ vẩn, con người đều là đồ trên mặt đất, vẫn chémgiết nhau được đấy thôi.
Ngườilàng dưa nói: Thôi đừng nói nữa, loại dưa đó ưa tĩnh, phải lớn dần dần, năm naychẳng biết tại sao, thỏ hoang nhiều vô kể, cứ rúc vào mấy bụi dưa, khiến dưakhông lớn được.
Cóngười nói: Loại dưa đó không lớn được chắc không bán được giá đâu.
Một cụgià vuốt râu nói: Vậy thì ngươi không biết đó thôi, hàng hiếm luôn đắt giá, dưaít đi thì giá lại cao ấy mà.
Cóngười nói xen rằng: Ít nhất cũng bằng giá thỏ hoang.
Cóngười nói: Cứt, con sống chắc chắn đắt hơn con chết.
Cóngười nói: Phét lác, thỏ hoang chẳng đáng mấy đồng. Nhan nhản khắp nơi.
Cóngười nói: Nhưng thỏ hoang khó bắt.
Cóngười nói: Khó bắt nhưng khó ăn.
Mỗingười một câu, cuối cùng bên bảo dưa đắt và bên bảo thỏ đắt bắt đầu cãi lộn,chẳng bên nào chịu thua, nhao nhao đưa ra các lý do vì sao thỏ đắt hoặc vì saodưa đắt, cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, bên bảo thỏ đắt nói được mấy câu, trongđám bảo dưa đắt đột nhiên có người đứng dậy, không biết rút được con dao từđâu, tự dưng quát lớn: Ông mày bảo dưa đắt, thằng nào bảo thỏ đắt hơn, ông màychém thằng đấy.
Tiếpsau đó toán người nhặng xị lên cả, kẻ rút dao, người móc dao găm, người vác ghếlên đánh, nháo nhào lao vào chém giết. Tôi và Hỷ Lạc thấy sự việc không liênquan đến mình, lập tức rời ra ngoài quán đứng nhìn. Bên trong đúng là nhốn nháochưa từng thấy, mấy chục con người và hàng chục loại binh khí tạo thành một đámhỗn loạn, vì trước đó chẳng ai quen biết nhau, sau khi trận thế đại loạn thìchẳng biết ai vào với ai nữa, thành ra khó tránh khỏi việc kẻ cho rằng thỏ đắtđánh một kẻ khác te tua, kẻ bị đánh te tua trước lúc tắt thở vẫn cố nói: Cóđánh chết tao vẫn bảo giá dưa đắt. Gặp tình huống ấy, đành phải nghiến răngđánh chết kẻ đó. Sau cùng, mọi người đều bị đánh sưng cả mắt, song vẫn còn lýtrí chán, trước khi đánh vẫn hỏi: Thỏ hay dưa? Thấy bất đồng ý kiến mới ra tay.Có một tên bảo thỏ đắt quay ra hỏi một người lạ: Thỏ hay dưa? Người kia địnhnói: Dưa làm sao đắt hơn thỏ được. Song vừa thốt ra một từ, lập tức bị ghế đẩunện cho ngất lịm, tình cảnh thảm thê không nỡ nhìn, điều đó chứng tỏ trong giờphút hệ trọng nói năng không cần quá chú ý đến văn vẻ. Họ cứ thế đánh nhau,cuối cùng người bị thương, người bị chết, người bị hôn mê, tất cả đều nằm bò rađất, chỉ còn lại một người cho rằng dưa đắt hơn vẫn có thể đứng vững, người đóbò lên bàn, định nói gì đó thì phát hiện ra mình đã choáng váng rồi, không nhớrõ lập trường của mình rốt cuộc cho rằng thỏ đắt hay dưa đắt nữa, liền khôngngớt dằn vặt, đột nhiên phát hiện ở ngay dưới chân có kẻ bị mình đánh đến gầnhấp hối, thế là nghĩ nếu hỏi kẻ đó xem lập trường của hắn là gì, ắt sẽ biết lậptrường của mình, đoạn liền bước tới, tóm lấy người đó, hỏi: Thỏ hay dưa? Ngườiđó vốn cho rằng thỏ đắt, thấy kẻ thù lại lao đến, vì muốn giữ tính mạng, đànhgiả bộ cùng phe với tên tráng sĩ, vội tráo lời, nói: Dưa, dưa đắt hơn. Tên kiacười lớn, nện một đấm đánh ngất người kia, sau đó lại nhảy lên bục, quát nhữngtên nằm la liệt dưới đất: Ha ha, rốt cuộc thỏ vẫn đắt hơn!
Lúcnày, phía dưới có một vị nhân sĩ cho rằng dưa đắt hơn chân tay đều đã bị chặtđứt, nhận ra người đứng trên bàn, biết rằng anh ta đã nhầm phe, bèn nhắc: Huynhđệ! Huynh đệ! Huynh đệ nhầm rồi, là dưa đắt hơn!
Hậu quảdĩ nhiên người vừa phát ngôn bị chém chết bởi một lưỡi dao.
Tôi vàHỷ Lạc đều mắt tròn mắt dẹt.
Quanbinh mãi đến lúc này mới tới, tức tốc chế ngự tên kia, chia ra kẻ sống ngườichết, tất tật khiêng tới Thành vụ phủ, sau đó những kẻ sống sót sau khi đượccứu sống đều bị giam ít nhất năm năm, nhiều nhất là hai mươi năm, có chín ngườichết, tên tráng sĩ lầm lẫn kia vì là kẻ giết người cuối cùng, bị quan binh nhìnthấy nên bị hạ lệnh tử hình, khi xử tử hắn vẫn còn hét lớn: Cả đời ta là mộthảo hán, muốn thế nào là thế nấy, nói thế nào là thế nấy, hôm nay các ngươigiết ta, ta có ra ma vẫn nói thỏ đắt hơn! Hơn ba chục tên còn sống được phânlàm hai tốp nhốt vào trong ngục. Bất luận thế nào, phạt như vậy cũng khôngnặng, mang theo kiếm đã bị phạt năm năm rồi, huống hồ lại đánh nhau tập thểtrong thành Trường An, gây ra chuyện lớn, làm chết đến chín người. Âu đó cũnglà việc sau này.
Sau khitận mắt chứng kiến màn ly kỳ đó, tôi và Hỷ Lạc cảm thấy rất hoang mang. Hỷ Lạcnói, bởi chúng tôi từ nhỏ đã không sống trong xã hội, cho nên không thể lý giảiđược cách nghĩ của những người ấy. Tôi nghĩ, tôi có thể hiểu được những gì họnghĩ, bởi đến lúc tức đỏ máu mắt lên, mọi người chẳng ai nghĩ gì nữa cả. Xéttoàn bộ sự việc này, tôi dường như nhìn ra ý nghĩa chân thực ở bình diện rộnghơn. Hoặc giả có thể nói, thế giới này chẳng phải cũng như vậy đó sao.
Cóđiều, tôi cảm thấy việc bản thân mình bị đồn đại thành thần tiên rất thú vị.Điều này lẽ nào cũng là thú vui của Vô Linh – Dương Chính Cương, trông thấy mộtcái tôi hoàn toàn chẳng can hệ gì.
Langthang quanh các cửa hiệu một hồi, vầng dương đã dần chuyển đỏ, sắp núp saunhững tòa lầu hoa lệ. Rất nhiều cửa hiệu đóng cửa từ rất sớm, Hỷ Lạc không muagì cho mình cả, bảo rằng phải tiết kiệm. Sau đó chúng tôi đi khắp nơi tìm quántrọ có giá thuê thích hợp, Hỷ Lạc thấy nếu có được một chỗ nghỉ chân, thì đỡphải đi tìm quán trọ, sẽ có thể tiết kiệm được một chút. Tôi nói, chắc chắnphải tìm quán trọ, trừ phi ở mỗi một tòa thành đều có một chỗ ngồi nghỉ, nhưngnếu được như vậy rồi thì có cần tiết kiệm nữa không?
Quántrọ trong thành chia ra làm mấy hạng, hạng thượng đẳng thì không gọi là quántrọ mà gọi là chủ lâu, bởi tiền phải trả cho mỗi tối nhiều nên từ khách biếnthành chủ. Toàn thành Trường An có ba chủ lâu, toàn quốc cũng chỉ có năm tòa,mỗi toàn đều được các ông lớn trong Bộ Nội vụ đích tay đề cho một chữ “Tốt”, ýnghĩa đương nhiên là rất tốt, chuyên dành cho các vị đại quan, quý tộc đến ở,trước cổng canh gác thâm nghiêm, bên trong chỗ nào cũng có người phục dịch, lạicòn có sân vườn, có cầu nhỏ, suối mát, mỗi phòng rộng hơn hai trăm thước, đượctrang trí hết sức tinh xảo, hoa lệ, mỗi tối phải chi trả năm mươi lạng bạctrắng. Song ông chủ tòa lầu ấy không kiếm được nhiều tiền bằng ông chủ của cácquán trọ thông thường, chẳng qua có cái lợi là quen biết được nhiều vị yếu nhânmà thôi. Bởi lẽ đại đa số các quý tộc đều có phủ đệ của riêng mình, nếu rangoài công cán, dĩ nhiên họ sẽ làm việc với một quý tộc khác, vậy nên sẽ ở phủđệ của quý tộc đó. Chỉ có các quan đại thần mới ở chủ lâu, tuy nhiên thường thìcác quan đại thần toàn sử dụng hình thức giao dịch bồi hoàn tín dụng hoặc ghisổ nợ, chưa bao giờ thấy họ sử dụng tiền mặt, vậy nên ông chủ chủ lâu đành phảidựng rạp vui chơi hát hò thật lớn, gọi những cô nương đẹp nhất trong toàn thànhlại, lúc ấy mới thấy tiền mặt, mới có thể bòn rút được một chút để gượng sốngqua ngày.
Hạngthứ hai thì nhiều, đẳng cấp cũng khác nhau, hạng này trên biển hiệu được đề mộtchữ “Thường”, tức là mọi thứ đều bình thường, thịt thà ăn vào về cơ bản khôngphải thịt người, điểm này rất quan trọng, giá cả có thể không tới một phầnmười, người bình thường cũng ở được.
Hạngthứ ba càng nhiều hơn nữa, hạng này không được đề bất cứ chữ gì, cũng rất cóthể là hắc điếm, mấy chục người một phòng, tôi thấy chẳng thà ngủ dưới gốc câycòn yên tâm hơn.
Chúngtôi tìm lấy một quán trọ hạng hai, sau đó nhanh chòng nằm ngủ, nghĩ bụng đếnngày mai còn phải đi lấy kiếm.